Quyển 3 - Chương 5: Bạch Liên Hoa Ôn Nhu Bao Dung

Thấy Lâm Tử Thịnh không phản bác, Bạch Tình càng áy náy, chợt có cảm giác hối hận.

Sau khi Văn Hạo thấy cảnh đó, trong lòng khinh thường, ánh mắt nhìn người của Văn Nhân Lan đúng là chẳng ra gì, tại sao nó lại coi trọng một ả đàn bà nhát gan sợ phiền phức như ả, nếu là gã, gã chướng mắt, không chừng lúc nào đó sẽ bị loại đàn bà này bán.

“Mày nói không phải thì không phải hả? Mày tưởng tao là thằng ngu hả, vào lúc này ai cũng biết mày đang nói xạo, có gì chờ Văn Nhân Lan đến rồi nói.” Nói xong, Văn Hạo nhìn toàn người Lâm Tử Thịnh đều ướt sũng, chậc chậc lưỡi, “Bác sĩ Lục, dáng vẻ chật vật như vậy thật khó coi, nói một chút về cảm thụ của mày đi.”

“Cảm thụ? Cũng không tệ lắm nha, đã lâu không có cảm giác như vậy.” Không, có lẽ nên nói đây là lần đầu tiên cảm thụ loại khuất nhục này, cho dù là bản thân cậu, hay mấy cái thân phận trong các thế giới, từ trước đến giờ chưa bao giờ chật vật như hôm nay, cảm giác quần áo dính lên người làm ánh mắt Lâm Tử Thịnh ngày càng sâu.

Nghe nói như thế, Văn Hạo cười ha hả, bị Lâm Tử Thịnh bắt chẹt hết một trăm vạn từ tay mình khiến Văn Hạo đau lòng một thời gian rất dài, hiện tại gã vô cùng muốn Lâm Tử Thịnh nhổ khoản tiền đó ra!

“Nói, tiền ở đâu, tao tạm tha một mạng cho mày.” Tròn một trăm vạn, nếu không làm cho Lâm Tử Thịnh phun ra sao gã có thể cam tâm!

“Tiền gì? Văn tiên sinh, sao không nói rõ hơn” Lâm Tử Thịnh dựa trên vách tường, gục đầu xuống, nước thuận theo tóc nhỏ từng giọt trên đất, nhìn qua hơi thê thảm, “Ông không nói rõ, sao tôi biết ý ông?”

“Mày!” Thái độ của Lâm Tử Thịnh không muốn phối hợp cực rõ, làm Văn Hạo nổi điên, sau đó nhìn Bạch Tình, chợt không có ý tốt cười cười, “Mày thật sự muốn tao nói bây giờ luôn hả, mày nên biết nếu tao nói, Bạch tiểu thư bên cạnh mày cũng sẽ biết.”

Gã xem tư liệu biết Lục Phong cũng có thiện cảm với cô gái nhỏ này, bình thường một người đàn ông đều rất xem trọng hình tượng của mình trong lòng phụ nữ, cho nên bây giờ gã nhất định sẽ nói!

“Vậy ông nói đi, xem rốt cuộc tôi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì.” Lâm Tử Thịnh dáng vẻ không hề để ý khiến Văn Hạo bó tay hết cách, tuy nhiên giờ hắn không thể nói thẳng, Văn Nhân Lan có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nếu để nó phát hiện mọi gã làm trước khi nắm giữ mọi thứ, không chừng lúc đó Văn Nhân Lan sẽ chọn ngọc đá cùng vỡ.

Thấy Văn Hạo nghẹn khuất, Lâm Tử Thịnh cảm thấy cực kỳ thoải mái, hừ, Lâm Tử Thịnh căn bản không tin gã dám nói ra những chuyện đó, đặc biệt là không biết Văn Nhân Lan sẽ xuất hiện lúc nào, nếu gã dám nói ra vậy thì có quỷ!

Chẳng qua Văn Hạo không dám nói, không có nghĩa người khác không dám nói, nhất là người đẹp luôn đứng bên cạnh Văn Hạo.

Thiếu phụ diễm lệ không nhịn nổi nữa, một trăm vạn đó chính là một khoản tiền khổng lồ trong lòng ả, cho người ngoài nhiều như vậy sao ả cam tâm!

“Anh yêu, anh không nói em nói, xoééé!” Hung hăng liếc Lâm Tử Thịnh, được lắm . Ánh mắt, thiếu phụ xinh đẹp nhìn Bạch Tình, “Bạch tiểu thư, mày có muốn biết xảy ra chuyện gì không, thật ra nói cho mày biết cũng không sao, đó là, hôm qua bác sĩ Lục bên cạnh mày nhận của chồng yêu tao một trăm vạn, sau đó mới đồng ý dẫn mày lại quán cơm đó, chỉ tiếc điều nó không ngờ là, tụi tao bắt nó luôn.”

Sau khi Bạch Tình nghe ả nói, ánh mắt không thể tin, sau đó lặng lẽ nhìn Lâm Tử Thịnh kế bên.

“Sao, em tin ả?” Nhìn dáng vẻ không thể tin của Bạch Tình, Lâm Tử Thịnh nhướng lông mày, vẫn cười cười, nụ cười không khác thường ngày thành công khiến Bạch Tình lắc đầu.

Lúc trước chưa biết gia thể của học trưởng Lục, cô đã biết học trưởng Lục rất có tiền, không cần nói, chỉ cần nhìn mỗi ngày mấy người đến phòng khám tư nhân phát tiết áp lực tâm lý liền có thể biết chút ít, mỗi lần trả tiền đi về đều không chỉ một hai trăm vạn, nói hơi thẳng một chút, nếu có chi phiếu một trăm vạn rớt trên đất, học trưởng Lục còn ngại phiền phức phải khom người nhặt.

Cho nên lời nói của hai người kia, cô không hề tin.

“Sao mày không tin?” Thấy Bạch Tình lắc đầu, được lắm. Thiếu phụ xinh đẹp tức muốn điên luôn, cái gì vậy, thằng đàn ông này lừa họ một trăm vạn, con đàn bà ngu này lại không tin!?

“Sao tôi phải tin, chỉ có một trăm vạn thôi, bà tưởng nhiều lắm hả?” Bạch Tình nhìn nét mặt hai người lớn tiếng phản bác, cô không thèm tin, học trưởng Lục chỉ vì một trăm vạn liền bán cô!

Lời vừa nói xong làm hai người càng điên tiết, tại sao họ nói thật lại không ai tin, hơn nữa còn là một trăm vạn? Một trăm vạn có thể dùng hai chữ chỉ có để hình dung hả?

Thấy hai người lộ vẻ kinh ngạc, Lâm Tử Thịnh đắc ý, thật ra phản ứng của Bạch Tình hoàn toàn trong dự liệu của Lâm Tử Thịnh, vì Bạch Tình làm việc trong phòng khám tư nhân của cậu, nên đối với tình trạng kinh tế của cậu cũng có khái niệm qua loa, đúng theo lời Bạch Tình là chỉ có một trăm vạn thôi, nhiều ghê?

Thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Tử Thịnh, Văn Hạo thiếu điều giết cậu, nhưng hôm nay gã không định gây ra án mạng, ít nhất giờ không được, cho dù muốn giết người gây ôn ào cũng phải đợi đến lúc Văn Nhân Lan đến rồi tính, mục tiêu của gã là Văn Nhân Lan.

Văn Hạo muốn bóp chết Lâm Tử Thịnh mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không ra tay, thở phì phò đi ra ngoài, để người khác đóng cửa nhà kho lại, lập tức, toàn bộ nhà khô đều lâm vào bóng tối.

“Học trưởng Lục, hồi nảy, rất xin lỗi…” Sau khi mọi người đi, Bạch Tình vẫn luôn ngồi trầm mặc, không chịu nói, cuối cùng, cô không nhịn được dày vò nơi đáy lòng, từ từ mở miệng, trong lòng đầy áy náy.

“Không sao, tôi có thể hiểu.” Hiểu một người ích kỷ lúc đó sẽ làm ra hành động gì, đương nhiên, có thể hiểu, cũng không có nghĩa cậu tha thứ loại hành vi đó.

Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói, Bạch tình càng cảm thấy áy náy, “Học trưởng Lục, rất xin lỗi, nếu, nếu xảy ra chuyện như vậy nữa, em nhất định sẽ đồng sinh cộng tử với anh!” Mặc dù… mặc dù cô cũng không xác định đến lúc đó cô có hối hận không, nhưng cô nhất định sẽ nỗ lực.

Lâm Tử Thịnh bật cười sau khi nghe nói như thế, đồng sinh cộng tử? Cậu còn chưa vô dụng đến mức bị người giết chết ở đây.

“Học trưởng Lục, lần này em rất nghiêm túc, em sẽ không… sẽ không làm ra chuyện như lúc nảy nữa.” Tuy lúc nảy học trưởng Lục không nói gì, nhưng Bạch Tình vẫn cảm nhận được trong sự thất vọng trên người anh vào lúc đó, nên cô, giờ cô không hy vọng anh lại thất vọng về cô.

“Em thật khờ, thầy đã dặn tôi với A Lan chăm sóc em, sao tôi có thể để em gặp không may cùng tôi, hơn nữa chúng ta sẽ không sao, A Lan sẽ tới cứu chúng ta.” Những con chữ ấy của Lâm Tử Thịnh đều tràn đầy tín nhiệm Văn Nhân Lan, khiến Bạch Tình càng khó chịu.

Hành vi vừa rồi của cô có phải đã làm cho học trưởng Lục càng coi trọng học trưởng Văn Nhân hơn không?

Bạch Tình vẫn muốn nói gì đó, nhưng há miệng to lại không biết rốt cuộc nên nói gì cho phải, chỉ có thể ngồi nghĩ ngợi lung tung, hon nữa hy vọng lời học trưởng Lục nói là sự thật, lát nữa học trưởng Văn Nhân sẽ đến cứu bọn cô.

Lâm Tử Thịnh tràn đầy lòng tin, Văn Nhân Lan nhất định sẽ đến.

Thực tế tất cả đều là kế hoạch cua hai người, thuốc mê trong đồ ăn của Văn Hạo khó làm cậu hôn mê được, thật ra lúc đó Lâm Tử Thịnh vẫn tỉnh táo nhưng giả bộ để xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì.

“Học trưởng Lục, anh sợ không?” Giữa hoàn cảnh u ám còn không ai giúp đỡ, mới mấy phút, Bạch Tình cảm thấy hơi sợ.

Toàn bộ nhà kho đều lờ mờ, mặc dù có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, nhưng không thể thấy rõ ràng, còn không bằng không nhìn thấy, loại cảm giác mơ hồ khiến người khác càng hoảng hốt.

“Không sợ.” Ở thế giới thứu hai, lúc cậu bị nhốt ba năm trong hoàn cảnh đen tối, không phải cũng đã chống đỡ qua, khi đó mới đúng là hắc ám, không có gì, không có ánh mắt cũng không có âm thanh.

Nghĩ đến cuộc sống ở thế giới thứ hai, Lâm Tử Thịnh không khỏi nhớ tới Trương Đạo Lăng, cậu cho rằng thời gian bận rộn của cuộc sống có thể làm cậu quên mọi chuyện từng xảy ra, có một thân phận mới, có thể vứt bỏ chính mình của lúc trước, nhưng Lâm Tử Thịnh nghĩ cậu đã nghĩ cậu quá kiên cường.

【Cảnh cáo, cảnh cáo, tâm tình kí chủ chấn động quá lớn, xin kí chủ ổn định tâm tình.】 Lúc âm thanh của 001 truyền đến, Lâm Tử Thịnh mới biết mình lại không thể kiểm soát lần nữa, cười khổ trong lòng, quả nhiên thời gian trăm năm dài dằng dặc, có nhiều thứ đã sớm hoà trong cốt nhũ, không phải muốn quên là có thể quên.

【Kí chủ đại nhân, nếu anh thiệt sự chịu hông nổi, vậy phong ấn đoạn tình cảm này đi. 】 Trí nhớ vẫn còn, chỉ cần phong ấn tình cảm, Lâm Tử Thịnh cũng sẽ không chịu ảnh hưởng nữa, chỉ là khi hồi tưởng lại sẽ như nhìn chuyện của người khác.

“Đợi kết thúc thế giới này rồi tính.” Lâm Tử Thịnh hơi do dự, không lập tức đồng ý, mặc dù cậu cũng không muốn tình cảm ảnh hưởng mình quá nhiều, nhưng có nhiều thứ không nỡ bỏ.

“Học trưởng Lục, có phải có người đến hay không?” Khi mọi thứ lâm vào yên tĩnh, bên ngoài truyền đến âm thanh cãi nhau, Bạch Tình lập tích nâng cao tinh thần, cô biết bên ngoài nhao nhao như vậy nhất định là có người đến cứu các cô, bọn cô sắp thoát hiểm rồi!

Lâm Tử Thịnh lắng nghe kỹ, trả lời câu hỏi của Bạch Tình, “Ừ, chắc là A Lan, đừng lo, rất nhanh sẽ không sao.”

Nói xong, Lâm Tử Thịnh nhắm mắt dưỡng thần tiếp, chỉ cần Văn Nhân Lan đến, vậy kết cục của Văn Hạo ra sao dù không nhìn cũng biết, chỉ hy vọng Văn Hạo đừng chết quá khó nhìn.

Chỉ là hai người không ngờ, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu sắp dẹp loạn, tình huống bất thường này khiến Lâm Tử Thịnh thấy hơi không đúng, lúc cậu còn chưa làm ra cử động gì, nhà kho bị kéo ra, ánh mặt trời chợt tràn vào, làm mắt cậu không nhìn được trong giây lát.

Bên tai là tiếng Văn Hạo điên cuồng rống to, “Văn Nhân Lan, mày không cho tao, nghĩ cũng đừng nhĩ, bây giờ ả đàn bà mày yêu đang ở trong kho, tao nhất định sẽ khiến mày biết nếu biết trước sẽ không làm!” Sau đó một tiếng súng vang lên.

Nghe tiếng súng vang, Lâm Tử Thịnh khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng thoát khỏi cọng dây thừng cột cậu, đẩy họng súng kề sát Bạch Tình ra.

Hiện tại Bạch Tình tuyệt đối không thể chết, nếu ả chết, nhiệm vụ của Lâm Tử Thịnh hơn phân nửa không có cách hoàn thành, thế giới này coi như lỗ vốn!

Nghĩ vậy, trên vai của cậu truyền đến đau đớn kịch liệt, sau đó là tiếng gào tê tâm liệt phế, cũng với tiếng rít hoảng sợ…

Khi Lâm Tử Thịnh tỉnh lại phát hiện mình nằm trong bệnh viện, kết hợp nguyên nhân và hậu quả, không khó nghĩ đến cậu đã trúng đạn, thử giật giật bả vai bên trái, một cơn đau dữ dội truyền đến, khiến Lâm Tử Thịnh hít một hơi lạnh.

Cảm giác lần này còn thảm hơn, lần trước là cậu tự sát, một phát trực tiếp xuyên qua huyệt thái dương, sau đó không còn biết gì, nhưng giờ cậu thanh tỉnh “hưởng thụ” cơn đau của vết thương.

“Học trưởng Lục, anh, anh cuối cùng cũng tỉnh!” Trong khi Lâm Tử Thịnh đang thí nghiệm vai trái của cậu có phải bị phế không, một tiếng khóc bất ngờ vang lên, là một người đẹp . Thân ảnh nho nhỏ nhào lên giường cậu, nghẹn ngào khóc rống.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của đối phương hiển nhiên đã khóc không ít, nếu cậu không lầm thì đây hẳn là Bạch Tình, người không do dự bán cậu cho Văn Hạo, giờ dáng vẻ giống như chết mẹ là sao?

Cảm nhận được Lâm Tử Thịnh nhìn mình, Bạch Tình khóc càng uỷ khuất, thời gian này đều phải chịu đựng sự tức giận của Văn Nhân Lan, hơn nữa còn lo lắng Lâm Tử Thịnh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, nước mắt như mưa.

“Ai cho cô vào, cút!” Lúc Lâm Tử Thịnh định an ủi Bạch Tình, một âm thanh lạnh lùng vang lên, khiến Bạch Tình lạnh run, nhưng liếc nhìn Lâm Tử Thịnh, không muốn rời khỏi.

“Tôi nói cút, Bạch Tình cô nghe không hiểu hả, hay muốn tôi cho người ném cô ra?” m thanh Văn Nhân Lan không còn ôn hoà như xưa, bây giờ hắn trở nên âm trầm nóng nảy dễ nổi giận.

“A Lan, đừng la em ấy.” Nhìn vẻ đáng thương của Bạch Tình, giống như Văn Nhân Lan đang khi dễ cô, sau đó cậu nhìn Bạch Tình, “Em ra ngoài trước đi, có lẽ đã lâu không nghỉ ngơi tốt rồi, về ngủ ngon, tôi không sao rồi.”

Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói, Bạch Tình không tình nguyện rời khỏi, giờ cô muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Lâm Tử Thịnh, nhưng mỗi lần Văn Nhân Lan xuất hiện đều đuổi cô đi, nếu cô không đi, hắn còn gọi người ném cô đi, đùng là người đàn ông dã man!

“Tôi không sao, đừng nhăn mày, giống như tôi sắp chết.”

“Đừng nói bậy, anh sẽ không chết!” Dường như biết ngữ khí của mình quá nghiêm nghị, Văn Nhân Lan hít thật sâu, sau đó từ từ nói, “Phong, rất xin lỗi, do tôi suy tính không chu toàn mới làm cậu xảy ra chuyện, nhưng…”

Văn Nhân Lan nhớ tới tình huống ngày đó liền cảm thấy sắp không kiểm soát được mình, vội vàng hít một hơi thật sâu, “Nhưng sao anh lại cứu ả, ả không hề quan trọng bằng anh!”

Thật ra ngày đó Văn Nhân Lan có đủ thời gian để ngăn cản Văn Hạo, bất quá hắn nhìn thấy họng súng chỉ vào Bạch Tình nên không để ý, chỉ là người không liên quan, hắn để trong lòng làm gì.

Chẳng qua hắn không nghĩ tới, Lâm Tử Thịnh sẽ cản súng cho Bạch Tình, dù trúng bả vai không nguy hiểm đến tính mạnh, nhung nhìn vẻ lảo đảo trong vũng máu của Lâm Tử Thịnh, hắn có xúc động muốn huỷ diệt toàn bộ thế giới.

“A Lan, quên lời thầy dặn rồi sao, mặc kệ thái độ của chúng ta như thế nào, ít nhất chúng ta phải đảm bảo an toàn của em ấy, như vậy mới có thể bàn giao với thầy.”

Những lời này thành công khiến Văn Nhân Lan ngậm miệng, hắn hiểu Lâm Tử Thịnh nói không sai, lần này hắn thật sự có tâm tư muốn Bạch Tình biến mất.

Dù là học trò của thầy thì sao, phàm là người tiếp cận Phong hắn liền không ưa, đặc biệt là lúc nhìn thấy ánh mắt ả loé sáng loé sáng nhìn Phong, Văn Nhân Lan càng chướng mắt, càn muốn để ả triệt để biến mất!

“A Lan, sao không trả lời?” Cậu biết Văn Nhân Lan đã động sát tâm muốn giết Bạch Tình, tuy không biết nguyên nhân, nhiệm vụ của cậu là tuyệt đối không thể để Bạch Tình chết trong tay Văn Nhân Lan, dù trực tiếp hay gián tiếp cũng không thể, cậu cũng không muốn bản thân mình cố gắng lâu như vậy, cuối cùng thất bại trong gang tất!

“Tôi biết rồi, sau này tôi không làm chuyện như vậy nữa.” Nghe Lâm Tử Thịnh nói, Văn Nhân Lân biết hành động của bản thân đã bị đối phương xem thấu, nên việc hắn cần làm vào lúc này không phải cố gắng che giấu, mà là trực tiếp thừa nhận sai lầm, hắn phát hiện từ lâu, Phong rất mềm lòng với hắn, chỉ cần nhận sai, anh tuyệt đối sẽ không trách mình.

Quả nhiên, sau khi nói xong thần sắc của Lâm Tử Thịnh dịu xuống, điều này làm Văn Nhân Lan yên tâm, chỉ cần Phong không giận hắn là được.

“Chuyện Văn Hạo xử lý ra sao, cậu sẽ không tha thứ cho ông ấy chứ.” Lâm Tử Thịnh giãy giụa muốn đứng dậy, vai trai đau nhức làm toàn thân cậu cúng đờ, sau đó một khoảng trên bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng bị nhuộm đỏ màu máu.

Thấy cảnh đó nét mặt Văn Nhân Lan trở nên cực kỳ khó coi, bước nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát khi hắn đi vào trên tay cầm thuốc trị thương và một miếng băng vải.

“Cậu băng giúp tôi? Sao y tá không giúp?” Vốn nghĩ Văn Nhân Lan ra ngoài mời y tá, không nghĩ đến hắn muốn tự mình ra trận, với kỹ thuật của Văn Nhân Lan, Lâm Tử Thịnh thật sự không hề tin tưởng.

“Ừm” Văn Nhân Lan gật đầu, cởi áo anh, cởi miếng băng đầy máu, “Lúc còn nhỏ bị thương đều tự mình băng, anh đừng lo, kỹ thuật của tôi sẽ không kém hơn y tá.”

Lời này thành không làm Lâm Tử Thịnh đau lòng, nên cậu không giãy dụa nữa, tuỳ ý Văn Nhân Lan băng bó miệng vết thương giúp cậu, hô hấp ấm áp phả vào lòng ngực cậu, khiến cậu không nhịn được giật giật vai, làm hai vòng băng vừa quấn len lại rin máu đỏ thẫm.

“Phong, đừng nhúc nhích nữa, lại chảy máu.” Nhìn miệng vết thương của Lâm Tử Thịnh lại chảy máu, Văn Nhân Lan đau lòng, vội vàng băng bó kỹ miệng vết thương của anh, sau đó lót một cái gối dựng đứng trên giường để Lâm Tử Thịnh dựa lưng vào cho thoải mái.

“Không sao, đừng lo lắng quá, chỉ là vết thương nhỏ.” Ban đầu cậu chết do bị tai nạn xe cộ, cả người bị đụng nát thành mảnh nhỏ, cho nên vết thương bây giờ đối với Lâm Tử Thịnh, chỉ là vết thương nhỏ.

【Kí chủ đại nhân, đừng nghĩ về tai nạn xe cộ lúc trước nữa được hông, thê thảm quá chừng.】 Sau khi Lâm Tử Thịnh bị tai nạn xe cộ liền chết, đương nhiên không biết thảm trạng lúc đó, nhưng 001 tận mắt thấy toàn bộ quá trình, thảm trạng này… nó thật sự không muốn nghĩ tới nữa.

“Chỉ là vết thương nhỏ, anh biết không, anh hôn mê tròn nửa tháng, mọi người đèu nghĩ anh không tỉnh lại nữa.” Lúc Lâm Tử Thịnh ngã trong vũng máu, dù bọn hắn gọi sao cũng không tỉnh, một khắc đó, hắn thật sự muốn giết Bạch Tình, giết Văn Hạo đền mạng cho anh!

Nửa tháng?

Cậu bất ngờ, cậu vốn nghĩ thời gian mình chỉ hôn mê một hai ngày, nửa tháng hơi dài.

【Kí chủ đại nhân, khoảng thời gian này Lục Phong có lẽ đã chết, dựa theo tiến triển của thế giới tuyến, có lẽ Lục Phong chết vì cứu Bạch Tình bị bắt cóc, nói cách khác, bây giờ anh là người không tồn tại trong cốt truyện, hoặc nên nói là người không nên tồn tại.】 001 nói tình huống hiện tạic ủa Lâm Tử Thịnh, còn tăng thêm một câu:

【Cho nên, sau này anh nhất định phải cẩn thận, sự tồn tại của anh có thể se khiến thế giới tuyến bài xích.】

“Khiến thế giới tuyến bài xích?”

【Có nghĩa là anh có thể ngỏm bất cứ lúc nào, bất luận tổn thương nhỏ nào cũng có thể bắt anh rời khỏi thế giới, vì anh đã là người không tồn tại trong thế giới này.】001 nói rõ tình huống một lần nữa cho Lâm Tử Thịnh, để Lâm Tử Thịnh hiểu bây giờ bản thân ở trong hoàn cảnh nào.

“Tôi biết rồi, sau này sẽ cẩn thận.” Lời nói này Lâm Tử Thịnh không chỉ nói với 001, còn nói với Văn Nhân Lan, cậu cảm nhận được lo lắng của hắn.

“Anh biết là tốt.” Nhận được hứa hẹn của Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lan hơi yên tâm, từ trước đến nay lời hứa của Lâm Tử Thịnh đáng giá ngàn vàng, giờ anh đồng ý sẽ cẩn thận hơn, nhất định sẽ không làm bậy, sau đó hắn nói chuyện của Văn Hạo, “Hiện tại Văn Hạo đã bị tôi đuổi khỏi nhà, gã chỉ có thể dựa vào vợ yêu để đông sơn tái khởi, nhưng gã còn cơ hội chắc?”

(Đông sơn tái khởi hoặc Đông sơn phục khởi được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp. Theo : 4vn.eu)

Tình huống trong nhà ả Văn Hạo không rõ, nhưng Văn Nhân Lan hiểu rõ tận tường, năm đó ả biết Văn Hạo đã kết hôn với người khác nhưng vẫn nguyện ý làm tình nhân bí mật mấy chục năm. Ả muốn gì, Văn Hạo không biết không có nghĩa hắn cũng không biết.

Ả là con gái riêng của nhà họ Ngô, chỉ vài người biết chuyện này, nhưng không may mắn hắn chính là một trong những người đó, năm đó sỡ dĩ bà chết tâm với Văn Hạo vì biết Văn Hạo sẽ cưới mẹ của Văn Nhân Lan, trở thành con rể nhà Văn Nhân, chỉ cần khống chế Văn Hạo, về sau mọi chuyện nhà Văn Nhân còn không rơi vào tay ả sao.

Mưu tính của ả không sai, chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, ông cụ nhà Văn Nhân cũng không tin tưởng Văn Hạo, mặc dù gã không ít tiền, nhưng chưa bao giờ cho gã liên quan đến bất cứ sản nghiệp nào của nhà Văn Nhân, thậm chí ông cụ còn lập di chúc sau khi chết tất cả sản nghiệp nhà Văn Nhân đều để lại cho cháu trai, mà trước khi cháu trai trưởng thanh thì những sản nghiệp này đều do tâm phúc của cụ thay mặt quản lý, nên không cần gã giám hộ.

Cho nên Văn Hạo giằng co lấy giỏ trúc múc nước nhiều năm vẫn công dã tràng, gã dùng hết thủ đoạn cũng không chiếm được chỗ tốt nào, thậm chí cuối cùng làm sai chuyện nên bị Văn Nhân Lan đuổi khỏi nhà.

“Cậu đuổi gã đi, sẽ không tốt với thanh danh của cậu.” Bất kể ra sao Văn Hạo vẫn là ba của Văn Nhân Lan, giờ Văn Nhân Lan đuổi Văn Hạo đi, đã sai về đạo đức.

“Đừng lo.” Chuyện Lâm Tử Thịnh nghĩ đến sao Văn Nhân Lan không nghĩ đến, “Tôi không thể vì một người ích kỉ cõng danh bất hiếu được, ngày gã uy hiếp tôi đã được ghi lại, hiện tại ở thành phố B chắc ai cũng biết gã ta vì ‘người phụ nữ mình yêu’ mà mưu đoạt tài sản của con mình, còn dùng tính mạnh để đe doạ.”

Một chiêu này của Văn Nhân Lan đã chặt đứt toàn bộ đường lui của Văn Hạo, chỉ cần Văn Nhân Lan không hé miệng, kiếp này Văn Hạo chỉ có thể bị người chửi bới , hơn nữa vì chuyện này, người thân thích nhà Văn Nhân không chừng sẽ nhảy ra đối phó gã , lúc đó Văn Hạo liền xong đời!

Giống như Lâm Tử Thịnh tưởng tượng, giờ Văn Hạo đang dính phiền phức, hơn nữa những hồ bằng cẩu hữu của gã sau khi biết tất cả hành động gã làm liền rối rít tranh xa hắn, sợ dính một thân tanh.

“Chết tiệt! Anh nên sớm nghĩ ra sao Văn Nhân Lan có thể không chuẩn bị lại một mình đén chỗ hẹn được, tụi mình đều bị nó lừa!” Giờ Văn Hạo hận không thể để Văn Nhân Lan tự đến trước mặt mình, sau đó gã sẽ trực tiếp bóp chết nó cho xong hết mọi chuyện!

Bản thân là ba nó, sao nó có thể làm chuyện bất hiếu như vậy, “Nó dám đuổi anh ra khỏi nhà, nó không sợ người khác nói nó bất hiếu sao!”

Nói tới chỗ này, Văn Hạo dường như nghĩ đến chuyện gì, cả người đều kích động, “Đúng rồi, sao anh lại quên chuyện đó, giờ nó đuổi anh đi là bất hiếu, nếu nó không muốn bị người ta chửi rủa nhất định sẽ đón anh về, đến lúc đó anh muốn… Hừ hừ! Ngu si, nhà Văn Nhân sơm muộn gì cũng là của anh!”

“Rốt cuộc ai ngu!” Nghe Văn Hạo lầm bầm lầu bầu, hay lắm. Thiếu phụ xinh đẹp chỉ muốn tát tỉnh gã, đến giờ gã vẫn còn nằm mơ, “Ông không lên mạng hả, chuyện ông đe doạ Văn Nhân Lan thành phố B này biết hết rồi, chuyện hai mươi năm trước bị người khác nhắc lại, trong mắt người dân thành phố này ông chính là phiên bản của Trần Thế Mỹ, giờ ai còn thấy Văn Nhân Lan bất hiếu, nhìn kết cục của ông mọi người vỗ tay khen hay còn không kịp!”

Ha. Thiếu phụ xinh đẹp thật sự cảm thấy lúc trước mình đã gả nhầm người, năm đó chọn ai không chọn, lại chọn người chỉ có dã tâm không có năng lực, tính kế hai mươi mấy năm làm không xong còn bị mang tiếng xấu, khiến bản thân không dám gặp người.

“Cái… cái gì!? Chuyện không thể!” Gã xác định xung quanh nhà kho không có bất kỳ thiết bị điều khiển hay giám sát mới dám làm chuyện đó, sao giờ có khả năng ầm ĩ xôn xao?

“Không tin? Không tin tự ông nhìn, chuyện ngày đó ông làm toàn bộ người thành phố B đều biết!” Nhìn người đàn ông ngu ngốc, ha. Thiếu phụ xinh đẹp muốn ly hôn với gã ngay lập tức, sau đó tìm một nhà khá giả khác gả đi, dù bà là con gái riêng của nhà họ Ngô nhưng vẫn được – cưng – chiều, cho dù tái giá cũng không ai dám xem thường bà!

Nhưng bà biết giờ bà không thể làm vậy,lúc trước bà về nhà nói với Văn Hạo việc ly hôn, hôm sau nhà họ Ngô bà liền mất vài đơn đặt hàng lớn, sau khi điều tra phát hiện là Văn Nhân Lan làm, đối phương không hề có ý tứ che giấu, trần trụi trắn trợn nói với nàNgô, hắn muốn bà cùng chết với Văn Hạo, nếu bà dám ly hôn, vậy để cho nhà họ Ngô chôn cùng bà.

Văn Nhân Lan làm như vậy cũng không lo về Văn Hạo, mà muốn bà phải trả giá thật nhiều, vì mưu tính người của hắn không chỉ có Văn Hạo, còn có bà, tất cả đều là sự trả thù của Văn Nhân Lan!

Nhưng bà không hiểu, tại sao Văn Nhân Lan kích động như vậy, ả đàn bà nó yêu không phải không có chuyện gì sao, dù lúc đó họ thật sự muốn giết Bạch Tình, rốt cuộc không phải bị bác sĩ Lục đó ngăn cản sao.

Thật khó hiểu. Lúc thiếu phụ xinh đẹp đang suy nghĩ không ra, điện thoại di động của bà bỗng vang, nhìn dãy số trên điện thoại, bà nhíu nhíu mày, là anh hai của bà, sau khi chuyện xảy ra anh hai không còn liên hệ với bà, sao lại đột nhiên liên hệ?

Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng điện thoại không thể không nghe, vì anh hai bà là hy vọng duy nhất, nếu ngay cả người nhà họ Ngô đều triệt để từ bỏ bà, kiếp này bà không còn hy vọng gì.

“Alo, anh hai, em đây…”

Mỹ. Thiếu phụ xinh đẹp còn chưa nói xong, bên kia truyền đến một giọng nam phẫn nộ gào thét, “Ngô Di Nhiên mày nói rõ cho tao, lần này xảy ra chuyện gì! Tại sao sau nhà Văn Nhân bây giờ đến nhà họ Lục cũng ra tay đối phó nhà họ Ngô, rốt cuộc mày đắc tội bao nhiêu người!”

Nhà họ Ngô dù tính là gia tộc lâu năm, nhưng mấy năm náy không xuất hiện nhan tài nào, sớm suy sụp, nếu không cũng không đồng ý cho Ngô Di Nhiên dụ – dỗ Văn Hạo, giờ vì ả mà nha Ngô bị nhà Văn Nhân và nhà họ Lục kết hợp đánh úp, nhà họ Ngô còn đường sống sao!?

“Anh… anh hai, anh đang nói gì vậy, chuyện đó liên quan gì nhà họ Lục, bọn em không trêu đến…”

Nói xong, người Ngô Di Nhiên cứng ngắt, giờ bà mới hậu tri hậu giác nhớ, bác sĩ trúng một phát súng vừa vặn họ Lục, mà Bạch Tình từng nói, chỉ có một trăm vạn, đối với bác sĩ Lục một trăm vạn chẳng qua “chỉ có”, “thôi”, một người như vậy sao có thể là người bình thường, hiện tại bà đã hiểu rõ thân phận của đối phương — đại thiếu gia đích tôn của nhà họ Lục, Lục Phong.

Đại công tử năm đó không chịu thừa kế gia nghiệp, phản nghịch rời nhà trốn ra nước ngoài du học.

Bộp một tiếng điện thoại rơi trên mặt đất, bà biết kết thúc rồi, mọi chuyện đều kết thsuc rồi, không chỉ bà với Văn Hạo, nhà họ Ngô cũng xong đời, nhà họ Lục nổi tiếng bao che khuyết điểm, họ đả thương đại công tử của nhà họ Lục, khác gì sờ râu cọp.

m thanh truyền đến trong điện thoại rơi trên đất hoàn toàn bị Ngô Di Nhiên bỏ qua, bà biết vận mệnh bà không còn cách nghịch chuyển.

Lúc này bà nhớ đến câu nói của Văn Nhân Lan trước khi ôm Lục Phong đi — chuyện làm sai chung quy phải trả giá rất lớn.

. . .

Trải qua một tháng tu dưỡng, thương thế của Lâm Tử Thịnh đã tớt bảy tám phần, vì Văn Nhân Lan lo lắng nên cậu vẫn không thể xuống giường đi đi lại lại, mỗi ngàyc hỉ có thể ngồi trên giường xem sách hoặc lên mạng gì đó, thời gian rất nhàn nhã, nhưng cũng không làm người cảm thấy nhàm chán, với lại mỗi ngày đều có người đến thăm nói chuyện giải buồn với Lâm Tử Thịnh, với cuộc sống bây giờ, Lâm Tử Thịnh tương đối hài lòng.

Lâm Tử Thịnh hài lòng nhưng Văn Nhân Lan rất khó chịu, vì, thời gian mỗi ngày của Lâm Tử Thịnh đều bị người khác chiếm, thời gian bồi tiếp hắn chỉ có một chút, hắn không thoả mãn.

Nhưng người đến thăm đều là thân nhân của Lâm Tử Thịnh, hắn không có lập trường đuổi người đi, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất ngồi ở góc tường nhìn bọn em trai em gái làm nũng với Lâm Tử Thịnh, sao đó ảo tưởng làm sao mới có thể giết chết bọn chúng, nếu không thể giết cũng phải đóng gói bưu điện gửi đến phần tận cùng của thế giới, để bọn chúng không có thời gian quấy rầy bọn họ!

Tuy nhiên, ngày nào Văn Nhân Lan thì còn đỡ, dù bất mãn trong lòng, nhưng còn có thể che giấu, nếu là Văn Nhân Lăng, hắn liền dùng ánh mắt u oán lên án nhìn Lâm Tử Thịnh.

“Anh hai, anh theo tụi em về nhà đi, điều kiện chữa bệnh ở nhà rất tốt, anh dưỡng bệnh dễ hơn, em thấy vết thương này do súng tạo thành, nếu dưỡng không tốt, tương lai sẽ khổ.” Lục Nhiễm Nhiễm nhỏ nhất nhìn Lâm Tử Thịnh đầy chờ mong.

Trong tất cả anh trai cô thích nhất anh hai này, dù quanh năm anh hai không ở nhà, nhưng sinh nhật hằng năm của cô đều tặng quà cô thích nhất, năm nào cũng vậy, Lục Nhiễm Nhiễm hiểu, dù anh hai ở nước ngoài, nhưng trong lòng vẫn quan tâm đám em trai em gái này.

Một anh trai như vậy ai cũng mến.

“Đúng òi, anh, lâu rồi anh chưa dìa, bác trai bác gái nhớ anh lắm, sau khi biết anh bị thương ngày nào cũng điện thoại cho người nhà, hỏi thăm tình huống của anh, nếu không phải biết anh đã ổn định, không chừng sẽ ném các vụ làm ăn trực tiếp chạy dìa.”

“Đúng đó anh, giờ thân thể của ông cũng không tốt, không đã sớm qua thăm anh, anh không về thăm ông hả?”

“Đúng đúng, anh, anh nhìn mọi người đang chờ anh về nà, anh nhẫn tâm không để ý mấy em trai em gái này cầu xin hả, cùng theo tụi em về nhà đi.”

Phần đông anh chị em nhà họ Lục anh một câu em một câu, Văn Nhân Lăng không muốn Lâm Tử Thịnh nghe bọn họ nói nét mặt càng khó coi.

Bây giờ hắn rất, rất, rất muốn đem những đứa chướng mắt này ném tới sao hoả!

Xoé, người bên cạnh A Phong hơn nửa năm trước là hắn, mấy đứa này dựa vào cái gì cướp người quan trọng nhất của hắn, nếu không phải sợ A Phong giận, hắn sẽ không bỏ qua đứa nào.

Nhìn đồng hồ, Văn Nhân Lăng hừ lạnh, nói đi, giờ tận lực nói nhiều mấy cấu, vì lát nữa bọn chúng phải lăn, hắn không chấp nhặt với con nít!

Nhưng… vẫn rất muốn giết tụi nó!

Khi Văn Nhân Lăng sắp không áp chế nổi cơn tức, chuẩn bị một tay ném hết lũ ranh con ra ngoài, cửa bị đẩy ra, một bác sĩ mặt áo khoác trắng đi đến, “Giờ thăm bệnh hôm nay đã hết, để một người ở lại, những người khác đều đi ra ngoài!”

Lúc mọi người chuẩn bị trao đổi để ai ở lại, Văn Nhân Lăng luôn đứng nơi hẻo lánh bước nhanh lại cạnh giường đáng thương nhìn Lâm Tử Thịnh.

Các anh chị em: … Rất muốn giết thằng chết tiệt này!