Quyển 3 - Chương 3: Bạch Liên Hoa Ôn Nhu Bao Dung

“Tùy ý, tôi sao cũng được.” Vì nam chủ thế giới này nhỏ tuổi hơn Lục Phong, nên trong mắt Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lan và Văn Nhân Lăng giống như em trai cậu, các loại sủng ái với em gái lúc trước đều dồn vào bọn họ, đối xử với ”hai người” càng thêm ôn hòa.

“Được, A Phong vậy trước tiên chúng ta uống trà, sau đó đi xem phim, cuối cùng đi ăn tối được không?” Nghe Lâm Tử Thịnh trả lời, Văn Nhân Lăng càng cao hứng hơn, hôm nay lén đi sớm đúng là chính xác.

Lâm Tử Thịnh nghe cậu nói, cười cười vuốt đầu cậu, sau đó cài dây an toàn.

Văn Nhân Lăng cảm nhận được tình em anh của Lâm Tử Thịnh đối với mình, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, nhưng bất mãn ở đâu hắn lại không nói được, chỉ cảm thấy Lâm Tử Thịnh nhìn hắn như nhìn một người em trai trong lòng hơi không thoải mái.

“Công tác của cậu không gấp sao?” Nhìn vẻ mặt Văn Nhân Lăng không được tự nhiên, Lâm Tử Thịnh ù ù cạc cạc, người này sao vậy?

“Không vội, dù sao có A Lan xử lý, tôi xử lý chuyện khác đơn giản hơn là được.” Mặc dù Văn Nhân Lan và Văn Nhân Lăng đều là một người, nhưng vì khác tính cách, chuyện hai người am hiểu không giống nhau.

Cách xử lý của Văn Nhân Lăng là đơn giản thô bạo, chỉ cần nghĩ kỹ liền trực tiếp giải quyết, tuyệt không nương tay; nhưng Văn Nhân Lan ngược lại, tâm tư có thể gọi là một cái đường núi cong mười tám chỗ (hiểu nôm na là có nhiều quỷ kế =))), tính kế người khác còn muốn người đó cảm ơn mình, cho nên phần lớn vấn đề công việc vẫn phải để Văn Nhân Lan xử lý mới thu được lợi ích lớn.

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe trả lời như vậy, nhất thời có phần dở khóc dở cười, nhưng hiểu rõ đạo lí trong đó, tính cách của Văn Nhân Lăng thật sự không thích hợp xử lý chuyện quá tinh tế, quen biết ”hai người” bọn họ một quãng thời gian, Lâm Tử Thịnh cũng càng hiểu hơn.

Văn Nhân Lan bình tĩnh, Văn Nhân Lăng có giá trị vũ lực cao, sự tồn tại của hai người là bổ sung cho nhau, Lâm Tử Thịnh cũng hiểu được nguyên nhân hai người hình thành tính cách như vậy.

Lâm Tử Thịnh cũng không biết nhiều về chuyện của Văn Nhân gia, nhưng lúc đầu ầm ĩ lớn như vậy, mà nguyên chủ vẫn chưa xuất ngoại, có một số chuyện cho dù không cố ý nghe ngóng cũng sẽ nghe thấy.

Sau khi lão gia tử của Văn Nhân gia qua đời, ba của Văn Nhân Lan và Văn Nhân Lăng trực tiếp từ bỏ mẹ của Văn Nhân Lan, thậm chí vì đạt được tài sàn của Văn Nhân gia mà bức tử bà, nhưng mọi người không ngờ, kết quả gã ta lấy giỏ trúc múc trước, công dã tràng, về phần bây giờ Văn Nhân Lan vẫn còn sống là vì Văn Hạo ba của hắn đã không còn năng lực sinh con.

Dĩ nhiên, nội tình bên trong e là ngoại trừ gã, trên thế giới này không có bao nhiêu người sống biết được.

Nguyên nhân Văn Hạo mất năng lực sinh dục, hoàn toàn do con người làm, lúc trước lão gia tử đã thấy rõ dã tâm của Văn Hạo, cũng biết một khi Văn Hạo quản lý nhà Văn Nhân, bất kể là con gái hay cháu trai của ông đều chỉ có con đường chết!

Vì vậy Văn lão gia tử nghĩ đến ngoan chiêu rút củi đáy nồi, chỉ cần Văn Hạo không có đời sau, vậy ít nhất cháu của ông có thể sống sót, mà sỡ dĩ Lâm Tử Thịnh biết được vấn đề này hoàn toàn là vì trước khi Văn lão gia tử chết đã đến nhờ Lục Phong.

Chỉ chốc lát Văn Nhân Lăng đã mang Lâm Tử Thịnh đến quán cà phê, sau khi thấy quán cà phê, Lâm Tử Thịnh cười cười, người này thật có tâm, đã nghe nghóng sở thích của mình.

“Tôi biết nhà này bán bánh ngọt ăn rất ngon, hôm nay chúng ta tới nếm thử?” Lâm Tử Thịnh nghe được trong thanh âm chút khoe khoang nho nhỏ, giống như có thể hiểu rõ sở thích Lâm Tử Thịnh là chuyện rất cao hứng.

“Được.” Nhìn đối phương như đang hiến vật quý, đáy mắt Lâm Tử Thịnh mang chút tiếu ý.

Rất giống, nhiều lúc Văn Nhân Lăng và em gái cậu cực kì giống nhau, cho nên cậu vẫn không tự chủ càng sủng ái người này.

Hai người trước sau đi vào quán cà phê, ánh mắt người xung quanh nhìn hai người hơi quái dị, người đến quán cà phê này đa số là tình nhân, đương nhiên, không phải không có đồng tính xuất hiện, nhưng bầu không khí giữa hai nguời lại khiến người khác suy nghĩ lệch lạc.

Không có biện pháp, ai bảo ánh mắt của Văn Nhân Lăng nhìn Lăng Tử Thịnh quá nóng bỏng, quả thực sắp đốt cháy người.

Giúp Lâm Tử Thịnh chọn cà phê và điểm tâm ngọt, Văn Nhân Lăng liền ngồi tại chỗ ngơ ngác nhìn cậu, vì giữa hai người đã cực kì quen thuộc, thỉnh thoảng Lâm Tử Thịnh sẽ lấy kính mắt mà Văn Nhân Lăng cảm thấy cực kì chướng mắt trên mặt xuống.

Mỗi lần thấy cặp mắt phượng kia hơi nhíu, Văn Nhân Lăng liền không nhịn được nhìn chằm chằm, mãi đến tận khi đối phương nhịn không được nhíu mày mới thôi.

“A Phong, ánh mắt của anh thật đẹp.” Văn Nhân Lăng nhìn thấy Lâm Tử Thịnh nhăn mày, hơi tiếc nuối thở dài trong lòng, nếu A Phong có thể để cho hắn nhìn nhiều hơn là tốt rồi.

“Vậy sau này tôi lấy mắt kính xuống?” Lâm Tử Thịnh mỉm cười, khẽ nhấp cà phê vừa được mang lên, hé mắt hưởng thụ, tiệm này quả nhiên không tệ, xem ra sau này lúc không có chuyện gì làm cậu cũng có thể đến đây uống cà phê.

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, Văn Nhân Lăng mở to hai mắt, nửa ngày sau mới ấp a ấp úng đây nói ra một câu: “Hay là bỏ đi, A Phong, anh vẫn nên đeo kính đi, khiến người khác cảm thấy, ừm… cực kỳ đáng tin cậy, không sai, chính là như vậy.”

Sau khi nói xong âm thầm khen chính mình trong lòng một cái, hắn cực kì không muốn phúc lợi nhỏ thuộc về mình phải cộng hưởng với người khác, trước kia A Phong không lấy mắt kính xuống còn có nhiều ong bướm vây quanh cậu ấy, nếu tháo kính xuống, điều đó…

Nghĩ tới loại khả năng này, trong lòng Văn Nhân Lăng đánh một cái xiên to lớn , tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy trở thành sự thật.

“Tiên… tiên sinh, xin ngài buông tôi ra, tôi là người đàng hoàng, không làm tình nhân của người khác!” Một âm thanh hơi bén nhọn vang lên, khiến Văn Nhân Lăng nhăn mày, hắn chọn chỗ này cũng vì hoàn cảnh ở đây nổi danh tốt, bây giờ xảy ra chuyện gì!?

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe âm thanh này liền nhướng mày, có lẽ Văn Nhân Lăng không nhận ra thanh âm này, nhưng cậu vừa nghe liền nhận ra, người này chính là tiểu tiền đài phòng khám của cậu – Bạch Tình.

“A Phong?” Bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tử Thịnh nở nụ cười khó hiểu, còi báo động trong lòng Văn Nhân Lăng vang mãnh liệt, mặc kệ người đàn bà đó là ai, ả ta đã gây được sự chú ý của A Phong!

“Đợt một chút, tôi đi xử lí chút việc, sẽ trở lại ngay.” Anh hùng cứu mỹ nhân vào lúc này có thể nâng cao không ít độ thiện cảm đi.

Lâm Tử Thịnh nghĩ đến điểm này sau đó đi về phía Bạch Tình, nên Văn Nhân Lăng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi xem một màn này, sau đó bất đắc dĩ theo sau, hắn phải giúp A Phong đề phòng một chút, lỡ bị người đàn bà vô liêm sỉ quấn lấy thì phải làm sao.

Mà vào lúc đó, người ở một cái bàn bên cạnh cách đó không xa không biết chuyện này, trò khôi hài vẫn đang diễn ra.

“Vị tiên sinh này, mời ngài tôn trọng một chút, đây là quán cà phê, xin ngài đừng làm cử chỉ không hợp thân phận.” Bạch Tình nghĩa chính ngôn từ nói, cô chọn làm thuê chỗ này cũng vì hoàn cảnh ở đây cực kì an toàn, đa số người chỗ này đều có máu mặt, sẽ không làm chuyện quá khó coi, không nghĩ tới hôm nay lại gặp một kinh ngạc như vậy.

“Bớt giả bộ, nói, chỉ cần em đồng ý theo anh, cần bao nhiêu tiền em cứ nói.” Thanh âm của đối phương rất khinh miệt, khiến mặt Bạch Tình nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt đầy vẻ khuất nhục, gã có ý gì, đem mình thành loại đàn bà không đứng đắn sao?

Bạch Tình thật sự thích tiền, cũng không ngại vì tiền bán đứng hôn nhân của mình, nhưng tất cả những điều đó đều lấy điều kiện có thể kết hôn làm tiền đề, nếu chỉ là một gã nhân hô chi tức lai huy chi tức (có lẽ là gọi là đến đuổi là đi?) thì cho dù là tình phụ, cô tuyệt đối không đồng ý!

“Mời tiên sinh tôn trọng một chút!” Bạch Tình dùng sức giãy dụa, nhưng đều không mở được bàn tay đang nắm cổ tay mình.

“Xuỳ, đúng là thích giả bộ!” Nói xong, bàn tay gã hướng về Bạch Tình, chuẩn bị sờ mặt cô.

Bộp một tiếng, làm mọi người có mặt đều ngẩn người, mặc dù khách kỳ ba trong tiệm không ít, nhưng cũng không phải không có, mỗi lần gặp người như vậy đều lựa chọn nén giận, nhưng người hôm nay thật mãnh liệt!

“Con đàn bà đê tiện, mày dám đánh tao!?” Cảm nhận được đau rát trên mặt truyền đến, vẻ mặt của người đàn ông đều vặn vẹo, kiếp này chưa từng có người dám đánh gã, ả đàn bà này đúng là ăn gan hùm mật gấu!

Vươn tay phải mình lên cao, hung hăng vỗ tới mặt Bạch Tình, thậm chí người cách gần đó mơ hồ nghe được tiếng gió, hiển nhiên lực đạo tuyệt đối không nhỏ, nếu bị đánh, mặt Bạch Tình có thể coi như bị phá huỷ.

“Đánh phụ nữa không phải thói quen tốt, đây là nơi công cộng, nên có phong độ thì tốt hơn.” Khi tay của đối phương sắp dừng lại trên mặt Bạch Tình, một bàn tay cầm chặt cổ tay người đàn ông kia, mặc dù âm thanh cực kì ôn hoà, nhưng lực trên tay không hề yếu.

“Mày, mày là ai, mau buông tay!” Cảm nhận cổ tay đau đớn, gã phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, gặp người đánh phụ nữ người bình thường đều sẽ sợ , dùng lực một chút liền thành công làm gã buông tay đang lôi kéo Bạch Tình.

Thấy đối phương thả tay, Lâm Tử Thịnh kéo Bạch Tình về phía sau của mình, ánh mắt hơi chán ghét nhìn đối phương: “Tôi là ai? Ông chủ Vạn, vài ngày không gặp ngay cả tôi là ai ông cũng không nhớ rõ, Lục mỗ thật hổ thẹn.”

Một tiếng Lục mỗ, một câu vài ngày không gặp thành công khiến Vạn Kỳ lạnh run, vị Lục tiên sinh này gã nhớ cực kì rõ, mấy ngày trước gã muốn cùng Lục thị bàn chuyện làm ăn, thế nhưng lại nhìn thấy vị Lục tiên sinh này khí tức toàn thân cực kì sạch sẽ, hơn nữa không biết thân phận của người này, vì vậy liền động tâm tư nhỏ, sau đó gã liền trả giá nặng nề, bây giờ khi nhìn cậu gã cảm giác bắp chân bị chuột rút.

“Không, không dám, Lục tiên sinh, tôi làm sao không nhớ cậu, cậu cũng đến đây uống cà phê sao, tôi mời, tôi mời cậu!” Vạn Kỳ tranh thủ thời gian bày tỏ thái độ, nếu lại để cho người đàn ông này gây phiền phức với gã, gã chỉ còn tự sát để giải thoát.

“A Phong đi cùng tôi, không cần đến ông mời khách!” m thanh lạnh như băng của Văn Nhân Lăng vang lên, ánh mắt nhìn Vạn Kỳ tràn đầy ác ý.

Hắn không thích người khác tiếp cận Lâm Tử Thịnh, mặc kệ là người nào cũng không thể.

Vì Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lăng thường xuyên theo cậu đi nhà hàng kia ăn cơm, thường xuyên qua lại bắt đầu quen thuộc chủ tiệm, từ trong miệng của y biết rất nhiều chuyện của Lâm Tử Thịnh, khi biết được hắn là bằng hữu hiếm có của Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lan và Văn Nhân Lăng cao hứng mấy ngày.

Bây giờ nếu có một người khác khiến Lâm Tử Thịnh chú ý, bọn họ sẽ cực kì bất an.

Vạn Kỳ quay đầu vừa định chửi ầm lên, nhưng sau khi thấy mặt Văn Nhân Lăng, toàn thân run rẩy, hai người đứng đầu B thị vậy mà đều xuất hiện ở quán cà phê nho nhỏ này, còn chứng kiến một màn cưỡng đoạt dân nữ của gã, đến tột cùng là kiếp trước gã đã tạo nghiệt gì a!

“Nếu hai vị đã có hẹn, tôi sẽ không quấy rầy.” Nói xong, Vạn Kỳ ném lên mặt bàn mấy tầm tiền giá trị lớn trăm nguyên tranh thủ thời gian rời khỏi, vào lúc này còn ở đây sờ râu cọp không phải muốn chết thì là gì.

“Bác sĩ Lục, chuyện hôm nay cảm ơn anh.” Nhìn gã rời khỏi, Bạch Tình cảm thấy cả người đều mềm nhũn, cô không nghĩ ra tại sao bản thân lại gặp chuyện như vậy.

Nếu hôm nay không phải Lâm Tử Thịnh kịp thời xuất hiện e là cô thật sự dữ nhiều lành ít.

“Không cần khách khí, ít nhất cô vẫn là nhân viên của tôi, nhìn thấy cô gặp phiền phức ở bên ngoài tôi cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.” Lời nói của Lâm Tử Thịnh hợp tình hợp lý, hơn nữa trong mắt người ngoài cậu vẫn luôn là một người cực kì ôn nhu, gặp người bị phiền phức quấn thân, giúp họ cũng là chuyện đương nhiên.

“Bất kể như thế nào, bác sĩ Lục, cảm ơn anh.” Bạch Tình nói xong mỉm cười nhìn Lâm Tử Thịnh, sau đó xoay người rời khỏi, thật ra cô muốn ở lại trò chuyện với cậu, nhưng ánh mắt Văn Nhân Lăng làm cô cảm thấy như có gai ở lưng, khiến cô không có dũng khí lưu lại.

Nhìn Bạch Tỉnh cẩn thận rời đi, khoé miệng Lâm Tử Thịnh nở nụ cười, xem ra nhiệm vụ chi nhánh khộng phải khó hoàn thành.

Lâm Tử Thịnh không làm được việc cố ý câu dẫn rồi vứt bỏ đối phương, nhưng nếu đối phương một bên tình nguyện mà nói, không có quan hệ gì với cậu, Lâm Tử Thịnh biết mình như vậy rất giả nhân giả nghĩa, nhưng cậu vì có thể sống sót, vì có thế trở về thế giới của mình mà có thế bất chấp thủ đoạn.

“A Phong, cậu thích ả?” Sau khi hai người quay về chỗ ngồi, Văn Nhân Lăng thận trọng hỏi, hắn không thích trong lòng cậu có người khác, như vậy sẽ khiến hắn lo lắng A Phong có thể vì người khác mà vứt bỏ bản thân hắn hay không.

Hiện tại Văn Nhân Lăng như người vẫn luôn sinh tồn trong bóng đêm, Lâm Tử Thịnh chính là ánh mặt trời duy nhất trong sinh mệnh hắc ám của hắn, bây giờ có người có khả năng cướp đoạt ánh mặt trời của mình, Văn Nhân Lăng sao có thể không lo lắng.

“Không thích, chỉ là nhìn thấy nhân viên của mình ở bên ngoài mà không giúp, không thể nói nổi.” Tuy nhiên, cũng chỉ thuận đường hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Cứ như vậy hai người câu có câu không trò chuyện, sau khi uống xong trà chiều, Lâm Tử Thịnh và Văn Nhân Lăng đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.

Không biết người đàn ông này nghĩ gì, vậy mà lựa chọn phim tình yêu hiện đang lưu hành nhất, làm Lâm Tử Thịnh xem ngáp liên tục.

“A Phong, có phải tôi chọn phim nhàm chán quá không? Thật sự xin lỗi.” m thanh Văn Nhân Lăng tràn đầy áy náy, hôm nay hắn chỉ hi vọng có thể ở chung với A Phong nhiều hơn một chút, nhưng lại hoàn toàn quên A Phong có phải không thích phim điện ảnh này hay không.

“Không tồi, chúng ta đi ăn cơm chiều đi.”

Dựa theo kế hoạch đã định, Văn Nhân Lăng cùng Lâm Tử Thịnh đi đến một tiệm cơm tây, kết quả hắn không ngờ, lại gặp được người hắn cực kì không muốn gặp — Văn Hạo.

“Sao mày lại ở đây?” Sau khi nhìn thấy Văn Nhân Lăng, ánh mắt Văn hạo tràn đầy chán ghét, giống như đây không phải con mình, mà là kẻ thù.

“Ha, ông có thể ở đây, sao tôi không thể.” Văn Nhân Lăng thản nhiên nói, không ăn chỗ này cũng được, miễn cho đến lúc ăn chính mình buồn nôn nuốt không trôi.

Chẳng qua Văn Nhân Lăng muốn rời khỏi, đối phương cũng không nguyện ý cứ như vậy cho hắn đi, đặc biệt là khi nhìn thấy có người đứng bên cạnh hắn, mà người kia là một người đàn ông, trong lòng Văn Hạo có chút suy nghĩ.

Nhiều năm như vậy gã không chỉ một lần muốn xếp phụ nữ vào bên người Văn Nhân Lan, chỉ cần nắm giữ Văn Nhân Lan, sản nghiệp của Văn Nhân Lan còn không do gã và vợ nắm giữ, thế nhưng bên người Văn Nhân Lan không có bất kì một người phụ nữ nào xuất hiện, khiến gã không có biện pháp, nhưng hiện giờ bên người Văn Nhân Lan xuất hiện một người đàn ông, khiến gã hoài nghi, nhóc con này không yêu phụ nữ mà là đàn ông.

Phắc (*), đúng là mắc ói, bệnh tâm thần coi như xong, lại còn đồng tính luyến ái, người như vậy mà là con của mình, nghĩ tới là muốn ói! ((*): ở đây là chữ 切: thiết, mình tra gg thì thấy có bạn nói nó chỉ là chữ xíííííí thôi, nhưng để phù hợp hoàn cảnh và tăng độ men lì cho Văn Hạo thúc thúc mình xin đổi lại chữ phắc, thật ra chỉ vì mình THÍCH THÌ MÌNH ĐỔI thôi :)), nếu các bạn thấy chữ xí hay xuỳ hợp hơn thì mình sẽ đổi lại, hoặc là để nguyên từ hán việt luôn :v )

Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt, người đàn ông này thoạt nhìn không giống người có tiền, chỉ cần khống chế được cậu, đến lúc đó Văn Nhân Lan còn không phải ngoan ngoãn nghe lời gã nói sao?

“Vị này là…” Văn Hạo cố gắng bộc lộ nét mặt cười ôn hoà, như vậy mới dễ làm người khác buông lỏng cảnh giác không phải sao?

“Tôi là Lục Phong, là bác sĩ điều trị chính của A Lan.” Văn Nhân Lăng nói lúc mình tìm bác sĩ tâm lý đã có nói cho người nhà, nên Lâm Tử Thịnh nói mình là bác sĩ điều trị chính của Văn Nhân Lan, có thể làm cho Văn Hạo buông lỏng cảnh giác.

Quả nhiên, sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói, ánh mắt Văn Hạo thả lỏng rất nhiều, “Thì ra là bác sĩ Lục, thời gian qua thân thể của tiểu Lan đã khá nhiều, cảm ơn cậu.”

Mặc dù Văn Hạo muốn tuyên bố cho cả thế giới biết Văn Nhân Lan bị bệnh tâm thần, nhưng vì sinh hoạt an nhàn của mình lại không thể làm được, điều đó làm cho gã sắp bị nghẹn chết rồi!

Sớm muộn gì cũng có một ngày gã huỷ diệt Văn Nhân Lan!

“Văn tiên sinh khách khí, bây giờ chúng tôi chuẩn bị ăn tối, xin lỗi không thể tiếp.” Cảm thấy thân thể Văn Nhân Lăng căng thẳng, Lâm Tử Thịnh vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, hóa giải tâm tình của hắn, sau đó hai người cùng rời khỏi nhà hàng tây.

Mà Văn Hạo nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt tràn đầy mưu tính.

“Anh yêu, một thằng đàn ông có gì đẹp mà nhìn, chúng ta đi.” Thiếu phụ xinh đẹp đứng cạnh thấy ánh mắt Văn Hạo vẫn luôn nhìn Lâm Tử Thịnh, trong lòng hơi lo lắng, dù qua nhiều năm người Văn Hạo yêu vẫn luôn là ả, nhưng ai biết gã có suy nghĩ mới lạ gì đó không, không thể không phòng!

“Đương nhiên là rất đệp, em không cảm thấy cậu ta rất có ảnh hưởng với Văn Nhân Lan sao, chỉ cần nắm giữ cậu ấy trong tay, chúng ta không cần lo lắng Văn Nhân Lan ngỗ nghịch với chúng ta, nếu có thể lấy được gia sản của nhà Văn Nhân từ trong tay Văn Nhân Lan, đến lúc đó giết cả hai, mọi thứ còn không phải đều là của chúng a!” Văn Hạo mưu tính rất tốt, không những phải lấy được mọi thứ, còn muốn toàn bộ người biết chuyện đều câm miệng.

“Anh yêu, anh nói không sai!” Nghe Văn Hạo nói, thiếu phụ xinh đẹp hiểu rõ đạo lý trong đó đạo lý trong đó,, ánh mắt cũng tràn đầy ngóng trông.

Lúc hai người thảo luận khí thế ngất trời, bầu không khí giữa Lâm Tử Thịnh và Văn Nhân Lăng có chút cứng ngắt, có lẽ vì gặp phải Văn Hạo, trên đường đi Văn Nhân Lăng không nói một câu, chỉ nhếch môi lái xe không có mục đích.

“Đến nhà tôi đi, nếu hôm nay không tiện ăn ở ngoài, như vậy về nhà tôi xuống bếp nấu.” Nhìn dáng vẻ cầu an ủi của Văn Nhân Lăng, Lâm Tử Thịnh thở dài.

Quả nhiên, sau khi nghe cậu nói, mặc dù Văn Nhân Lăng vẫn mặt không biểu tình, nhưng bầu không khí quanh thân lại dịu đi rất nhiều.

Đến nhà Lâm Tử Thịnh, cậu liền để Văn Nhân Lăng vào phòng khách nghỉ ngơi, chính mình tuỳ tiện xào vài món chuẩn bị gọi đối phương rời giường, đã nhìn thấy người trong phòng đi ra, hơn nữa khí chất đã biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Lúc đó Lâm Tử Thịnh liền biết người đi ra không phải Văn Nhân Lăng, mà là Văn Nhân Lan, “A Lan?”

Quả nhiên đúng như Lâm Tử Thịnh nghĩ, âm thanh dò xét đã nhận được cái gật đầu đáp lại của đối phương, hiển nhiên là đổi người rồi.

“Tại sao cậu lại xuất hiện, A Lăng đâu?” Lúc Văn Nhân Lan và Văn Nhân Lăng ở chung với cậu tuyệt đỗi sẽ không cùn xuất hiện trong cùng một ngày, vì vậy hiện tại Văn Nhân Lan xuất hiện ở chỗ này khiến Lâm Tử Thịnh cảm thấy có chút kỳ quái.

“Hôm nay nhìn thấy ba, A Lăng bị kích thích, về nghỉ ngơi.” m thanh Văn Nhân Lan hơi lo lắng, mỗi lần A Lăng đều như vậy, sao hắn có thể không lo.

Thấy Văn Nhân Lan muốn nói lại thôi, Lâm Tử Thịnh thở dài, sau đó chậm rãi mở miệng, “Có gì muốn nói với tôi sao?”

Quả nhiên, sau khi cậu nói xong, Văn Nhân Lan do dự một chút, nhẹ gật đầu, “Ừ, có một số chuyện tôi vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng không tìm được thời cơ thích hợp, mặc dù hôm nay cũng không thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn nói.”

Kỳ thật lúc Văn Nhân Lan để cho Lâm Tử Thịnh làm bác sĩ điều trị chính đã muốn nói , một mặt là muốn dùng cái này để che giấu, một mặt khác cũng vì đây là đối tượng muốn thổ lộ, nhưng ngược lại sau khi gần gũi với Lâm Tử Thịnh hắn không biết nên mở miệng như thế nào, hôm nay lúc gặp phải Văn Hạo, hắn hiểu được hắn đã không còn biện pháp tìm kiếm thời điểm thích hợp, nhất định phải nhanh chóng nói chuyện của mình cho Lâm Tử Thịnh.

“Được, cậu nói đi, tôi sẽ nghiêm túc nghe.” Mặc dù rât nhiều Lâm Tử Thịnh đã biết, nhưng hiện tại cho dù là Văn Nhân Lan hay là Văn Nhân Lăng đều cần phát tiết, cậu không ngại làm một người lắng nghe.

“Chuyện về hơn hai mươi năm trước, ông ngoại vẫn còn sống, ba vẫn chưa li hôn với mẹ, mẹ cũng còn sống rất tốt…”

Theo Văn Nhân Lan giải thích, yêu hận tình cừu của nhà Văn Nhân từng cái hiện ra trước mắt Lâm Tử Thịnh, khiến cậu không tự chủ thở dài một phen, trên thế giới này tại sao có thể có người cặn bã như vậy!

Mặc dù tình huống nhà cậu cũng không khá lắm, nhưng vì nhân tố bên ngoài, năm đó người đó xuất hiện , ba mẹ cậu vẫn rất ân ái, căn bản không giống như Văn Hạo, cái này là lừa cưới.

“Cho nên… cậu nói với tôi những điều này với mục đích gì?” Mặc dù biết bây giờ điều Văn Nhân Lan cần là khuyên giải, nhưng nét mặt hiện tại của hắn không chỉ có như vậy. còn giống như vẫn còn chuyện khác.

“Hôm nay ba nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy sự ảnh hưởng của anh với Lăng, đương nhiên không có khả năng buông tha cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ đồng ý cho anh một vài chỗ tốt, sau đó khiến anh làm một vài chuyện cho gã.” Đức hạnh của gã ta đến tột cùn là cái gì, không ai rõ hơn so với Văn Nhân Lan, vì có thể có được nhà Văn Nhân gã nhất định sẽ không từ thủ đoạn.

“Yên tâm, tôi sẽ không giúp gã, chúng ta là bạn bè, tôi cùng gã không có bất cứ quan hệ nào, hơn nữa tôi cũng không thiếu số tiền đó.” Nếu Văn Nhân Lan là người hứa hẹn có lẽ vẫn có chút hấp dẫn, nhưng nếu là Văn Hạo… ha, trong tay gã có thể có bao nhiêu tài sản?

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, trên mặt Văn Nhân Lan mỉm cười rạng rỡ, sau đó nói, “Ý tôi không phải như vậy, Phong, tôi biết anh sẽ không làm tổn thương chuyện của chúng ta, nhưng đây không phải là điều tôi muốn nói, tôi hy vọng anh có thể đáp ứng điều kiện của Văn Hạo.”

Cho đến nay Văn Hạo đều đang tìm cái chết, nhưng hắn không có thời gian để ý gã, bây giờ gã đem ánh mắt đặt trên người không thể động, hắn không thể nhân nhượng nữa, bằng không tâm quá lớn, thật sự tổn thương A Phong, hắn sẽ muốn giết người!

“Cậu có kế hoạch gì?” Nếu Văn Nhân Lan đã nói như vậy, đương nhiên hắn sẽ có kế hoạch, nếu thú vị, cậu không ngại phối hợp một chút, bây giờ hứng thú duy nhất của cậu cũng chỉ còn lại xem cuộc vui.

“Anh hãy nghe tôi nói, chúng ta sẽ làm như vầy…” Nhìn Lâm Tử Thịnh cười trên nổi đau của người khác, Văn Nhân Lan cũng cười, trong nụ cười đều là ác ý…

Cứ như vậy, một tuần sinh hoạt của Lâm Tử Thịnh trôi qua đầy tĩnh lặng, mỗi ngày như một, khám một bệnh nhân, sau đó bồi tiếp Văn Nhân Lan cùng Vân Nhân Lăng, điểm khác duy nhất chính là mỗi ngày đều có người đi theo phía sau cậu, theo dõi cậu.

Mà sau một tuần, đối phương dường như hết kiên nhẫn, bắt đầu tiếp xúc Lâm Tử Thịnh.

“Tiên sinh xin dừng bước, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cậu một lát.” Hai người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Lâm Tử Thịnh, mặc dù lời nói nghe như rất khách khí, nhưng ánh mắt của bọn họ lại khinh thường rõ rệt, giống hệt nhìn đồ bỏ đi.

“Tránh ra! Tôi không biết các anh, cũng không muốn gặp ông chủ của các anh.” Mặc dù đã đoán được đối phương là ai, nhưng thái độ của bọn họ khiến Lâm Tử Thịnh vô cùng khó chịu, nếu đã làm cho cậu khó chịu, muốn cậu phối hợp vậy có thể phải gặp khó khăn rồi.

Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói, đối phương khinh thường hừ lạnh một tiếng, vươn tay muốn bắt Lâm Tử Thịnh, trong mắt bọn chúng Lâm Tử Thịnh chỉ là một bác sĩ tay trói gà không chặt mà thôi, muốn bắt một người như vậy còn không phải dễ như trở bàn tay.

Mà Lâm Tử Thịnh dùng hành động của cậu dạy cho bọn chúng một bài học — đừng tưởng rằng bác sĩ đều là người trói gà không chặt, một khi bác sĩ sử dụng bạo lực cũng có thể hù chết người!

Muốn ngăn cản Lâm Tử Thịnh, chỉ hai ba lần hai người đã bị Lâm Tử Thịnh đánh cho nằm bẹp trên đất hơn nữa còn bị đạp mấy cái, tuy rằng không đến mức đứt tay đứt chân nhưng ít nhất trong vòng một tháng đừng nghĩ đến chuyện đánh nhau với người khác.

Quả nhiên thái độ của đối phương trong ngày hôm sau đã cung kính hơn rất nhiều, không chỉ cung kính, mà còn hơi sợ hãi, nghĩ đến chuyện hôm qua hai người kia không những không mời người mà còn bị đánh gì đó , nhưng như vậy cũng tốt, cậu cũng không muốn động thủ nữa.

“Bác sĩ Lục thật khó mời, hôm qua tôi thành tâm mời Lục tiên sinh đến, không ngờ Lục tiên sinh lại không cho mặt mũi!” Mặc dù biết người dưới tay mình có thái độ gì, nhưng trong mắt gã Lâm Tử Thịnh chỉ là một bác sĩ mà thôi, sờm muộn gì cũng thành người chết, cần gì phải khách khí.

Nghe đối phương nói, ánh mắt Lâm Tử Thịnh có vài phần khiếp sợ, não ngưofi này có vấn đề sao, cầu người với thái độ như vậy, còn muốn người khác giúp đỡ.

“Ha, thì ra là Văn tiên sinh, nếu thành tâm như vậy, chúng ta cũng không cần phải nói nữa.” Nói xong Lâm Tử Thịnh đứng dậy muốn đi, dĩ nhiên, cậu không trực tiếp rời khỏi, mà nhìn Văn Hạo cười lạnh, “Hôm qua hai thủ hạ của ông có thể toàn bộ tay chân lành lặn trở về, là tôi muốn có hai người báo tin, ngày hôm nay…”

Nói như vậy, ánh mắt Lâm Tử Thịnh đánh giá người Văn Hạo, cuối cùng trắng trợn dừng trên cổ gã, giống như đang suy nghĩ cần bao nhiêu khí lực mới có thể vặn gãy cổ gã.

Thấy Lâm Tử Thịnh như vậy, Văn Hạo lạnh run, vốn nghĩ đối phương chỉ là bác sĩ tâm lý, là một thứ dễ khi dễ, không ngờ lại hung tàn như vậy.

Nghĩ nghĩ, Văn Hạo mềm nhũn, gã thật sự cần người này giúp đỡ, về phần những chuyện khác sau này hãy nói, dù sao sớm muộn gì người này cũng chạy không thoát cái chết!

Cuối cùng, bất mãn trong lòng Văn Hạo cũng dịu xuống, gã nhìn người trước mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ nói, “Chuyện hôm qua là Văn mỗ sai, sau đó Văn mỗ cũng đã hung hăng trách phạt hai bảo tiêu, hôm nay Văn mỗ có chuyện quan trọng muốn cùn bác sĩ Lục nói chuyện.”

Lầm Tử Thịnh thấy thái độ của đối phương dịu xuống, cũng không tìm phiền phức nữa, an vị đối diện với gã, chờ đối phương nói mục đích.

“Bác sĩ Lục hẳn phải biết tình huống của tiểu Lan.” Nếu ngày đó Lâm Tử Thịnh đã nói cậu là bác sĩ điều trị chính, đương nhiên sẽ biết được bệnh của đối phương.

“Đúng, tôi biết, nhưng xin thứ cho tôi nói thẳng, tình hướng của A Lan rất ổn định, nếu không bị kích thích thì nhân cách thứ hai cũng sẽ không xuất hiện.” Lâm Tử Thịnh mỉm cười nhìn Văn Hạo, “Văn tiên sinh không cần lo lắng, trạng thái của A Lan rất tốt, điều trị một thời gian không lâu có thể khỏi, xin ngài đừng đối xử với hắn như người bệnh tâm thần.”

Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói, Văn Hạo muốn rít lên, cái gì gọi là không lâu có thể khỏi, gã không muốn Văn Nhân Lan khỏi hẳn, gã muốn Văn Nhân Lan giao mọi thứ của nhà Văn Nhân cho gã sao đó đi chết nha!

“Văn tiên sinh, ngài… có chỗ nào không hài lòng sao?” Nhìn nét mặt Văn Hạo ngày càng khó coi, Lâm Tử Thịnh suýt chút nữa bật cười, “Có phải thời gian hơi dài không, nhưng chuyện này không thể gấp hay sốt ruột được, không những có thể sẽ khiến bệnh lặp lại, thậm chí có khi tình huống càng thêm nghiêm trọng.”

Quả nhiên, giống với suy nghĩ của Lâm Tử Thịnh, lúc cậu nói ra tình huống ngày càng nghiêm trọng, mắt Văn Hạo sáng rực lên.

“Chuyện này…” Ngữ khí Văn Hạo hơi do dự, sau đó dường như hạ quyết tâm, từ từ nói, “Bác sĩ Lục, phiền phức cho cậu, mặc dù đối với tiểu Lan mà nói có thể sẽ có mạo hiểm nhất định, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể nhanh chóng trị bệnh cho tiểu Lan, sản nghiệp nhà Văn Nhân đều trong tay của nó, vì vậy kính xin cậu mau chóng chữa trị, tôi tin tưởng năng lực thừa nhận của tiểu Lan, đương nhiên, cũng tin tưởng y thuật của cậu.”

Nói xong lời này, Văn Hạo không nói vơi Lâm Tử Thịnh bất cứ chủ đề gì về Văn Nhân Lan nữa, nhưng giữa những hàng chữ vẫn

tràn ngập ám chỉ, dường như muốn nói với Lâm Tử Thịnh, chỉ cần cậu có thể làm cho Văn Nhân Lan vô tình xảy ra vấn đề, gã sẽ có hậu tạ.

Hai người “trò chuyện với nhau thật vui” hàn huyên rất lâu, đến tận khi mặt trời ngã về tây, mới kết thúc hội đàm bí mật, Lâm Tử Thịnh cầm lấy tiền chữa trị “kếch xù” đối phương cung cấp rời đi.

Văn Hạo nhìn bóng lưng Lâm Tử Thịnh đi xa dần, ánh mắt vốn nhiệt tình trở thành khinh thường.

“Anh yêu, sao anh cho nó nhiều tiền vậy.” Nghĩ đến Văn Hạo đưa cho Lâm Tử Thịnh phong thư chi phiếu hai mươi vạn, thiếu phụ xinh đẹp cảm thấy đau lòng muốn chết, “Nhiều tiền như vậy có thể mua cho em rất nhiều thứ tốt, tại sao phải cho nó.”

“Phóng sợi dây dài mới câu được cá lớn, nếu nhận được toàn bộ sản nghiệp nhà Văn Nhân, em vẫn quan tâm hai mươi vạn đó sao, không thể thiếu thằng nhóc đó được!” Dù Văn Hạo cũng đau lòng, nhưng gã hiểu, tiền đó tuyệt đối không thể thiếu, nếu không cho Lâm Tử Thịnh, không chừng chuyện sẽ không thành, vì vậy cho dù đau lòng đến cỡ nào cũng phải cho kỹ nữ số tiền đó. (kỹ nữ ở đây ý chửi LTT)

Tuy nhiên bọn chúng không biết, khoản tiền lớn trong lòng bọn chúng ở trong mắt Lâm Tử Thịnh giống hệt như đuổi ăn mày.

“A Lan, ba ba thân yêu của cậu thật keo kiệt, tôi còn tưởng rằng gã ta nguyện ý trả cho tôi bao nhiêu, vậy mà chỉ có hai mươi vạn, cái này là đuổi ăn mày.” Khinh thường hừ lạnh một phen, đem chi phiếu nhét về phong thư rồi ném cho Văn Nhân Lan, “Khó trách nhiều năm như vậy vẫn luôn bị cậu đè, thực sự đáng đời.”

Đương nhiên Lâm Tử Thịnh đích thật có tư cách ghét bỏ hai mươi vạn chi phiếu này, dù phòng khám tư nhân của Lâm Tử Thịnh thoạt nhìn rất ít người bệnh, nhưng trên thực tế người khám ở đây cơ bản đều là phú thương, không người nào là không có máu mặt, đến đây cũng là vì tìm người thổ lộ giảm bớt áp lực đè nén, không để tinh thần bản thân xảy ra vấn đề, tiền cho Lâm Tử Thịnh tuyệt đối không ít, mỗi ngày tiền cậu khám một bệnh nhân cũng không phải chuyện hai mươi vạn này có thể so sánh.

“Vốn cho rằng ba tôi trải qua hơn hai mươi năm được xã hội thượng lưu hun đúc có thể thay đổi một chút, nhưng hiện tại xem ra vẫn chỉ là cái dạng đó, đầu chưa đủ thông minh, người lại keo kiệt.” Nói xong, trên mặt Văn Nhân Lan lộ ra nụ cười ác ý, bây giờ Văn Hạo căn bản đang tìm đường chết, hy vọng có một ngày gã ta không hối hận về những chuyện đã làm!