Chương 7.1

Không có hoàng thượng quan tâm việc triều chính, nữ nhân trong thâm cung liền bắt đầu rục rịch say mê chấp chưởng quyền lực.

Hoạn quan biết hoàng hậu dã tâm làm loạn liền đi tìm hoàng thượng, lúc này thấy hoàng thượng đang say đến nỗi không đứng lên nỗi. Cậu đứng nhìn một hồi lâu rồi xoay người rời đi.

……

Hoàng hậu cuối cùng cũng có thể thay thế hoàng thượng phê duyệt tấu chương. Lâu ngày chú ý đến dung nhan tuấn mỹ của hoạn quan bên cạnh. Nàng hỏi hắn: “Ngươi tên gì.”

Hoạn quan cung kính đáp: “Thần tên Đắc Ngọc.”

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng: “Thật đúng là một khối ngọc đẹp."

Cô đơn yên tĩnh như hoàng hậu mà còn động tâm với khuôn mặt anh tuấn của tên thái giám đây, nàng lệnh cho cậu vào chính cung mình để hầu hạ, chuyện trò như đôi vợ chồng hạnh phúc.

Hoạn quan là người luôn hầu hạ cạnh vua nên rất thông minh, cậu giúp hoàng hậu củng cố triều chính, còn tìm cách ly gián quan hệ cha con của nàng.

Nữ nhân cai quản triều chính còn ngoan độc tàn nhẫn hơn cả nam nhân. Hoàng hậu nàng ta có thể chính tay gϊếŧ chết phi tần đang mang long thai, xoay người là có thể mang theo cánh tay dính máu nũng nịu trong lòng ngực của Đắc Ngọc.

Khi chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt, nàng liền có thể hỏi cậu.

“Đắc Ngọc, ta gϊếŧ hoàng thượng, cho ngươi lên làm vua được không?”

Cậu không trả lời mà giúp nàng vén tóc ra sau lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hoàng hậu bỏ bê triều chính, gϊếŧ hại triều thần, bị kẻ thù bắt được nhược điểm. Cũng không biết ai là người lan truyền, tứ phương chư hầu khắp nơi kéo đến kinh thành. Thế nên hoàng hậu buộc phải vội vàng bỏ chạy, Đắc Ngọc lẳng lặng đứng ỏe cuối hành lang cung điện nhìn nàng.

“ Đắc Ngọc, đi cùng ta”. Nàng tàn nhẫn độc ác, các đại thần triều đình đều bị nàng sát hại, nàng đã trải qua một đoạn thời gian có đủ quyền lực địa vị danh vọng.

Đắc Ngọc trên người mặc quần áo mà xanh thẫm, nhìn về phía nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thân ảnh hòa vào trong bóng đêm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng khiến người sợ hãi.

Cậu nắm tay hoàng hậu dẫn nàng đến cửa cung, lại chậm rãi buông ra và nói:

“ Chạy mau”

Ngoài cung tiếng âm thanh chiếm gϊếŧ nhau đã truyền vào cung đình. Hoàng hậu được cận vệ bảo vệ an toàn rời đi. Còn Đắc Ngọc ở lại một mình, đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xăm.

……

Họa quốc yêu phi bỏ trốn, kẻ gian phu làm sao vô tội được? Hoạn quan bị giam vào đại lao, thân đeo gông xiềng.

Hoàng Thượng trở lại vương vị cũng không có tới nhìn cậu một cái. Có lẽ kể từ lúc cậu tư thông cùng Hoàng Hậu thì hắn đã vô cùng hận cậu.

"Đang êm đẹp tại sao lại muốn cùng một thái giám tư thông vậy?"

"Có lẽ hắn có bản lĩnh thông thiên, có thể hầu hạ Hoàng Hậu thoải mái dễ chịu"

Nụ cười đầy da^ʍ uế, nửa phần cũng không nghe được. Giờ tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết cậu là loạn quốc gian hoạn, tất cả bọn họ đều chờ cậu rơi đầu.

Bên trong đại lao lạnh lẽo, hoạn quan cuộn tròn người lại. Trên người cậu vẫn là quần áo lúc trước, dung mạo cũng không có gì khác biệt.

Phía đối diện cậu bây giờ là một đạo sĩ, cầm trong tay ba đồng tiền, hoạn quan hỏi ông ta mệnh của mình nhưng đối phương không nói một lời.

Có lẽ Bồ Tát ở trên trời cũng xem cậu là cái loại thần tử gian ác đi.

...

Mấy ngày sau, hoạn quan bị áp giải từ trong nhà lao ra. Ở lúc cậu cúi đầu đi ra lão đạo sĩ cầm đồng tiền nói một câu "Hôm qua ta đã tính cho ngươi một quẻ."

"Quẻ tượng như thế nào?"

"Con đường phía trước của các hạ rất bằng phẳng, cứ yên tâm mà đi về phía trước."

Hoạn quan cúi đầu cười, kéo gông sắt nặng trĩu trên người đi ra ngoài.



Cậu lại một lần nữa gặp lại Hoàng Thượng.

Mấy năm nay Hoàng Thượng xa vào tửu sắc, giờ đã học được cách ẩn nhẫn, hắn ngồi ở trên cao cao tại thượng nhìn xuống dưới.

Hoạn quan cho rằng chính mình hôm nay nhất định phải chết, không nghĩ thiên tử lại niệm tình cũ mà tha chk cậu.

Hắn ta cho người dùng than đốt thành một đường thông ra ngoài cung, nếu cậu đi xuống được liền để cho cậu được tự do.

Hoạn quan hướng hắn cúi người một cái thật sâu, cung kính giống như năm đó.

Than củi nóng cháy, dẫm lên đau đớn xuyên tới tậm tim, nhưng đau đớn này cậu chịu được.

"Chờ ta kế vị nhất định sẽ nạp ngươi làm phi."

Lời nói năm đó như vẫn còn dư âm bên tai.

Nước mắt lăn dài, rơi xuống than lửa nóng cháy tạo thành vài vệt khói trắng.

Hoạn quan lại chưa từng quay đầu nhìn một cái, chờ đến khi đi hết đoạn đường này, bước lên phiến đá lạnh lẽo ở cửa cung, hắn lảo đảo gần như muốn ngã xuống nhưng cuối cũng vẫn vững vàng đứng thẳng.

"Con đường phía trước của các hạ rất bằng phẳng, cứ yên tâm mà đi về phía trước."

Nhớ lại một quẻ lão đạo sĩ kia tính cho mình, cậu lẻ loi rời đi khỏi nơi này.