Quyển 1: Đóa hoa xinh đẹp của thượng tướng Alpha tàn tật

"Vài ngày nữa sẽ có một ca phẫu thuật."

"Cho dù phẫu thuật thành công, thì cũng chỉ có thể làm thẳng xương sống cho cậu."

Tôi không thể mở miệng nói chuyện.

Sau khi tiền tuyến bị đánh bất ngờ, việc này không chỉ cướp đi phần eo bên dưới thân thể của tôi, mà nó còn làm hại dây thanh của tôi vĩnh viễn. Tôi chỉ có thể ngâm mình chữa trị vết thương, cơ thể quấn quanh trong một đống truyền dịch để duy trì sinh mệnh một cách qua loa.

Lúc này, tôi tưởng rằng sẽ không có ai có thể nhận ra tôi —— một thượng giáo tuổi trẻ nhất đã từng được trao tặng huy hiệu, được khen ngợi vì đã chỉ huy đế quốc.

Người đứng ở bên ngoài khu vực chữa trị vết thương, chính là cha của tôi. Nếu tôi không phải là đứa con trai duy nhất của ông ấy, không phải là người mà ông ấy đã bỏ ra nhiều tâm huyết để bồi dưỡng, thì có lẽ ông ấy sẽ không cho tôi một ánh mắt dễ nhìn, mà trực tiếp vứt bỏ tôi.

Chúng tôi bị đánh một cách bất ngờ, quân hạm đành phải giải thể, tôi bị rơi xuống từ độ cao một trăm mét, bộ quần áo phòng hộ đã cứu tôi một mạng, bởi vì nếu một người nào đó bị rơi xuống đất ở độ cao này, thì có lẽ xương cốt của người đó sẽ bị vỡ nát. Nhưng điều bất hạnh chính là, tôi bị phóng xạ làm cho cơ thể biến dị, có lẽ bọn chúng cho rằng tôi đã chết, cho nên lũ lượt chui ra từ các góc phế tích, điên cuồng gặm cắn thân thể của tôi, nếu không có tiểu đội đặc nhiệm tới cứu viện, thì có lẽ cơ thể của tôi chỉ còn lại một cái đầu lâu trắng xóa.

Người chữa trị cho tôi đã bị đuổi ra ngoài, tôi không thể đứng vững, gần như là bị cố định ở trong vật chứa.

Cách tồn tại của tôi cực kỳ thống khổ.

Từ khi tôi được cứu trở về, tôi vẫn luôn ngây ngốc trong cái vật chứa này. Đây là một loại dày vò lâu dài, làm tôi bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình không bỏ mạng ở chỗ phế tích.

Người đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy những tiếng thở dốc thống khổ của tôi, nhưng người đó lại không cảm thấy thương xót một chút nào.

"Con không thể chết được."

"Gia tộc Địch Á Nặc vẫn cần sự tồn tại của con."

……

Tôi chấp nhận việc phẫu thuật, ca phẫu thuật này đã làm thẳng đốt xương sống bị lệch hoàn toàn của tôi.

Toàn bộ quá trình cũng không được xem là quá thống khổ, cuối cùng trong quá trình chữa trị vết thương, tôi đã bị tra tấn suốt một tháng.

Ca phẫu thuật đã thành công, tôi có thể ngồi trên xe lăn, bởi vì hạ thân hoàn toàn bị cắt đứt, hai cánh tay bị hoại tử, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, tôi đều không thể tiếp thu bất kỳ loại máy móc giúp đỡ nào.

"Bác sĩ."

"Thượng tướng Địch Á Nặc."

"Tôi muốn biết, con trai của tôi có còn khả năng đứng lên hay không."

"Có khả năng, nhưng quá trình sẽ…… Rất lâu. Suy cho cùng vết thương của cậu ấy thật sự quá nghiêm trọng, có thể giữ được tính mạng, đã được xem là kỳ tích." Bởi vì thân phận của ông ấy là cha của tôi, cho nên lời nói của bác sĩ, tương đương châm chước.

Tôi vốn không rảnh để nghe cha và bác sĩ thảo luận về vết thương của tôi, tôi chỉ muốn nhẹ nhàng hít thở một ít không khí ở xung quanh.

Chất dịch chữa trị vết thương, tôi phải truyền rất lâu, dường như nó đã khắc sâu vào trong xương tủy của tôi, chỉ cần tôi vừa nghĩ tới, thì tôi sẽ lập tức không nhịn được mà bắt đầu nôn khan.

"Ca phẫu thuật chữa trị dây thanh phải đợi đến cuối tuần sau."

"Sau khi ca phẫu thuật này chấm dứt, trong vòng một năm, tôi sẽ không kiến nghị ca phẫu thuật tiếp theo."

Nhất định là cha tôi sẽ vô cùng thất vọng. Suy cho cùng ông ấy chỉ cần một đứa con trai khỏe mạnh, bình thường, là một thượng giáo cung cấp trợ lực cho ông ấy, mà không phải một đứa con trai tàn phế.

Sau khi tiễn bác sĩ rời đi, tôi ngồi ở trên xe lăn, ngây ngốc ở trong phòng khách cùng cha của tôi.

Cha của tôi không hề nói chuyện với tôi, ông ấy chỉ đi đi lại lại ở trong phòng một cách bực bội. Lúc này, tôi cũng chỉ trầm mặc.

Không liên quan đến dây thanh của tôi, lúc này tôi cũng thật sự không biết nên nói cái gì.

"Cha sẽ nhanh chóng tìm cho con một Omega."

Tôi hiểu ý của cha mình. Ông ấy muốn tôi nhanh chóng để lại một người nối nghiệp mới cho ông ấy. Suy cho cùng, việc gửi gắm hy vọng bình phục với một người tàn phế như tôi đúng là quá mức xa vời.

Sau khi cha tôi nói chuyện điện thoại một lúc lâu, ông ấy liền vội vàng rời đi. Tôi ngửa đầu nhìn bóng đèn thủy ở trên trần nhà, giống như lúc còn bé, tôi cũng bị cha phạt ngửa đầu lên trời giống như vậy.