Chương 7: Lời hứa (BE)

"Hôm qua ta vì ngươi tính một quẻ?"

"Quẻ tượng như thế nào?"

"Các hạ con đường phía trước bằng phẳng, yên tâm mà đi tiếp."

……

Cậu là một hoạn quan, thiên tử và cậu cùng nhau lớn lên.

Bởi vì khi còn bé còn chưa nghĩ gì nhiều, thiên tử thường hay đùa với cậu rằng:

"Chờ khi ta kế vị, nhất định sẽ nạp ngươi làm phi."

Hoạn quan tưởng đó là thật, vì cậu và thiên tử cùng nhau lớn lên, luôn bên cạnh hầu hạ người.

Nhưng lời hứa đó chỉ là lời hứa suông, nên không thể coi là thật. Thiên tử sau khi lớn lên đã vào trong cung, được mọi người yêu quý, được sống trong nhung lụa, thoáng cái thiên tử đã lớn lên, tướng mạo thanh tú và tài giỏi.

"Đắc Ngọc."

Nghe thấy vua gọi, hoạn quan liền cúi đầu, thưa dạ chờ lệnh.

"Mau hầu hạ trẫm."

Hoạn quan tiến lên, cầm y phục thay cho vua. Thiên tử cúi đầu, nhìn tên hoạn quan luống cuống mặc y phục cho mình, liền cười trộm: "Gan ngươi nhỏ bé thế thay y phục cho trẫm mà cũng không dám nhìn."

"Nô tài không dám mạo phạm thiên nhan."

Thiên tử bĩu môi: "Ngươi không có chút thú vị nào."

Từ trước đến nay hoạn quan luôn nghiêm túc làm việc, thiên tử bảo gì nghe nấy, lúc người bị phụ vương phạt chép kinh sách, hoạn quan luôn ở bên giúp người mài mực. Như thế, cũng coi như là cùng nhau nắm tay, đi qua thời niên thiếu.

Bên ngoài nô tài đã đem nước ấm vào để rửa chân, thiên tử huy tay áo đi ra ngoài.

……

Có một thời gian nạn đói, xác chết ngàn dặm, bá tánh ở đó cũng được cứu tế nhưng không đủ, thiên tử cải trang vi hành mới biết những tên quan lại ở đó lấy hết lương thực của bá tánh, thiên tử rất tức giận, liền xử tử tham ô, các vị quan viên cứu tế trên dưới một trăm vị. Trên triều ai nấy đều cầu tình người, ngay cả thái hậu cũng tới thỉnh cầu. Thiên tử không dao động, khăng khăng lấy tội liên đới chế, đem đám quan viên cùng nhau xử trảm.

Bồi thiền tử bên người, lúc ngọc tỷ còn chưa ấn xuống, hoạn quan bên cạnh liền quỳ xuống trước mặt thiên tử.

Thiên tử tức giận: "Ngươi cũng cầu tình cho đám tham ô đó sao?"

"Hoàng Thượng, tình hình thiên tai là một chuyện, chỉ cần gϊếŧ một người răn dạy trăm người cũng đủ rôi, nếu ngài gϊếŧ tất cả, lúc đó máu chảy thành sông, chỉ sợ các quan viên sẽ từ sợ hãi mà sinh ra hận thù."

"Ta muốn sau này thiên hạ đều chỉ nghe lệnh ta! Ta muốn thiên hạ sau này được thái bình!"

Rốt cuộc là niên thiếu thiên chân.

Thiên tử vẫn mặc kệ đá tên hoạn quan kia một cái rồi nắm thánh chỉ một mình đi ra ngoài.

……

Một tháng sau, cũng là lúc những tên quan tham ô đó ra pháp trường hành quyết. Nhìn trên mặt đất giàn giụa vết máu, bá tánh ai ai cũng trầm mặc.

……

Cuối cùng việc chém đầu đám quan lại cũng kết thúc, việc này dĩ nhiên làm triều thần càng thêm sợ hãi thiên tử, vì mong muốn tự bảo vệ chính mình, họ kéo nhau gia nhập vào bè phái của các bị đại quan, cầu mong sự che chở, vì vậy vốn dĩ chỉ vài vị quan to, bây giờ đã có thể quyền khuynh triều dã. Thiên tử khống chế không được bọn họ, vào một lần tranh chấp, đám quan viên đồng sức hợp lại với nhau bức thiên tử lui bước.

Bãi triều thiên tử tức giận mà đi đến tẩm cung, đem toàn bộ đồ sứ đạp bể nát.

"Giỏi lắm, một đám lão già chết tiệt, trẫm sớm hay muộn cũng đem bọn chúng gϊếŧ sạch."

Hoạn quan từ nhỏ khom lưng cúi đầu, xem mặt đoán ý, tự nhiên biết lúc này thiên tử đàn nổi giận, cậu cũng tiến tới khuyên giải, thiên tử lại đạp cậu một cái, làm hoạn quan lăn ngã xuống mặt đất.

……

Trên triều lúc nào cũng xảy ra xung đột với các đại thần, thiên tử là hắn đây cũng lười lên triều xử lý chính sự. hắn trở về hậu cung ôm ái phi vào lòng tìm kiếm sự an ủi.

Thái giám bên cạnh khuyên nhủ hắn thế nhưng bị hắn ném thẳng đồ sứ vào mặt cũng vì vậy mà bị thương, trở nên yên lặng không nói lời nào nữa.

…….

Hoàng thượng lập ái nữ của thừa tướng làm hoàng hậu, ngày đại hôn liền bỏ mặc hoàng hậu xuất cung vào thanh lâu uống đến quên trời đất.

Hoạn quan đứng bên cạnh long sàn nhìn hoàng hậu nhan sắc mỹ mạo đang tự mình kéo xuống khăn hỉ rồi quàng lên vai:

“Hoàng thượng đang ở đâu?”

Một tiểu thái giám bị áp giải đến quỳ rạp xuống đất. Hắn chính là thái giám lần trước khuyên nhủ hoàng thượng không thành liền bị đày đi không được hầu hạ thân cận nữa.

“Ngươi không khai ra ta liền đánh chết ngươi.”

“Nô tài nói, nô tài nói – Hoàng thượng đã xuất cung, nô tài chỉ biết tới đây thôi ạ, chuyện đi đâu nô tài thật sự không biết.”

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng liền đem kim quan trên đầu ném đi.

…….