Chương 8: Công hàng to xài tốt sau khi xuyên không

Vu Đình là công, trong giới gay nổi tiếng là công hàng to xài tốt mặt đẹp. Những người muốn hẹn một đêm với hắn có thể xếp từ Hà Lan tới Hà Nam.

Hắn có một khuôn mặt cấm dục cẩn thận thà thiếu không ẩu, nhưng bên trong lại bản tính phóng túng thiếu gia tra nam. Hơn nữa hắn lại là mặt hàng trong giới hiếm thấy, thuần công 100%, càng hấp dẫn mấy tiểu yêu tinh vội vàng đến bên người hắn thân thân.

Đương nhiên kiếp sống công quân của hắn cũng chỉ đến đó thôi, bởi vì hắn xuyên không, lúc đang xoa nắn mông lớn trắng mềm của tiểu yêu tinh thì bị đèn thủy tinh trên đỉnh đầu rơi xuống trúng sọ não.

Chết hay không chết hắn không biết, bởi vì khi mở mắt ra lần nữa, hắn đang ngồi trên long sàng, trước mặt là tiểu hoàng đế đang cầm chủy thủ, run bần bật nhìn hắn.

Chủy thủ dính máu, là máu từ ngực hắn chảy xuống.

Tiểu hoàng đế 17-18 tuổi, lớn lên thanh tú trắng nõn, là bộ dáng Vu Đình thích, hơn nữa lại có biểu tình nhút nhát hoảng sợ, càng làm tâm Vu Đình ngứa không chịu được.

Muốn hỏi hắn vì sao lại biết người trước mặt này là hoàng đế, nhìn màu sắc quần áo thêu kim long là biết. Vào lúc hắn còn đang suy nghĩ xem mình đang ở đâu, một đám người bộ dáng giống thị vệ vọt chạy vào, đồng thời hô to Nhϊếp Chính Vương, ba chân bốn cẳng ấn tiểu hoàng đế tay cầm chủy thủ xuống mặt đất.

Vu Đình có chút sững sờ. Chẳng lẽ người trước mặt này không phải tiểu hoàng đế?

Sau một tuần xuyên tới đây, Vu Đình cuối cùng cũng rõ ràng, tiểu hoàng đế kia xác thật là tiểu hoàng đế, chỉ là không có thực quyền. Vậy người nắm quyền thật sự là ai, chính là thiên tử lệnh chư hầu Nhϊếp Chính Vương mà hắn xuyên vào.

Tiểu hoàng đế đăng cơ được mấy năm, lại bị hắn khắp nơi khống chế, lần này cuối cùng cũng bị chọc nóng nảy mới nhảy dựng lên cho hắn một đao.

Nhϊếp Chính Vương thật đã chết, hắn thành Nhϊếp Chính Vương, tiểu hoàng đế bị thủ hạ của hắn theo thường lệ nhốt vào thủy lao đi.

Ai da, hoàng đế vào thủy lao, này không phải có chút rối loạn sao?

Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tiểu hoàng đế có gương mặt trong mộng của Vu Đình. Hắn tự mình chạy tới thủy lao cứu tiểu hoàng đế, khi nhìn thấy tiểu hoàng đế nép ở góc tường khóc nức nở, hắn cảm giác như tim mình bị đánh một cái đau nhói.

Hắn tự mình ôm tiểu hoàng đế ra thủy lao, tắm rửa thay quần áo cho y, vỗ lưng an ủi dỗ dành y.

Tiểu hoàng đế lúc đầu hoài nghi là âm mưu của hắn, đề phòng mọi lúc, sau lại thấy Nhϊếp Chính Vương vẫn thế, tiểu hoàng đế liền thấy mơ hồ.

Vu Đình bản lĩnh thì không nhiều, nhưng sách vở thư pháp lại đọc không ít, há miệng đọc 3000 cổ thơ, ngậm miệng đều nói lời hoa mỹ bay bổng, hù cổ nhân tiểu hoàng đế sửng sốt không thôi.

Tiểu hoàng đế là một túi khóc nhỏ, Nhϊếp Chính Vương lại là người dữ mặt ác, hắn mới chỉ trầm mặt một chút đã có thể dọa tiểu hoàng đế sợ hãi khóc nấc.

Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, tiểu hoàng đế cũng nhận ra, Nhϊếp Chính Vương này không phải Nhϊếp Chính Vương lúc trước, ngoại trừ khóc, chỉ có tại thời điểm lão cầm thú tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não xoa mông y, y mới thút tha thút thít cắn môi nói, “Vương thúc, Vương thúc, ngươi đừng như vậy.”

Vương thúc Vương thúc, nếu không là Vương thúc, Vu Đình cũng sẽ không xuống tay. Hắn trước kia là được lão hoàng đế lúc cai quản thiên hạ nhận huynh đệ, sau khi lão hoàng đế ngỏm củ tỏi, hắn liền đắn đo nên chiếm giang sơn hay không. Cũng không thể nói là chiếm, hai người cai quản giang sơn, hắn ngồi tí cũng không có gì ha?

Tiểu hoàng đề thân thể thon gầy, làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, lại bởi vì khóc mà đôi mắt luôn hồng hồng giống thỏ con.

Vu Đình liền vì vậy mà thích thỏ.

Hắn sẽ ở thời điểm dạy y đọc sách, ôm tiểu hoàng đế ngồi lên đùi mình. Còn sẽ nhân lúc tiểu hoàng đế phê duyệt tấu chương, phát quan tua chơi cậu.

Tiểu hoàng đế đều là bộ dạng muốn khóc mà không được, “Hoàng thúc…”

Vu Đình càng nhìn tâm càng ngứa. Nhưng lúc hắn thật sư ấn tiểu hoàng đế lên giường, nhìn tiểu hoàng đế khóc sướt mướt, quần lại không cởi nổi nữa. Qủa nhiên, tình nhân trong mộng không giống những tiểu nương pháo dâʍ đãиɠ bên ngoài.

Vu Đình cứ như vậy vừa thống khổ lại ngọt ngào nhìn tiểu hoàng đế ở dưới mí mắt lớn lên 20 tuổi.

Tiểu hoàng đế cao hơn, bả vai cũng rộng hơn, thanh âm lại vẫn mềm mỏng dễ nghe như trước. Mắt Vu Đình nhẫn nại đến đỏ bừng, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa mà chạy đi tìm hoan.

Trăm triệu không nghĩ tới, đối tượng hắn tìm được lại là thái giám của tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế đến đây liền thấy được. Vu Đình lúc ấy không có để ý tới y, bóp eo tiểu thái giám rong ruổi như cưỡi ngựa, tiểu thái giám kêu lợi hại, giống như tiếng mèo động dục kêu.

Tiểu hoàng đế đứng ở cửa, nhìn Vu Đình nửa ngày trời, sau đó quay đầu rời đi.

Vu Đình nỗ lực nhiều năm, rốt cuộc tiểu hoàng đế từng thân cận với hắn đột nhiên không để ý tới hắn nữa. Vu Đình biết đại đa số nam nhân trong thế giới này đều là thẳng nam, tình nhân trong mộng của hắn tuy rằng lớn lên giống đàn bà lại hay khóc chít chít nhưng xác thật vẫn là thẳng nam.

Cũng nói, Vu Đình là tra công, hắn vì tiểu hoàng đế giữ quần chỉnh tề nhiều năm như vậy, hiện tại bị tiểu thái giám gợi lên du͙© vọиɠ, một phát không thể vãn hồi. Hơn nữa tiểu hoàng đế mấy năm nay không ngừng khuếch trương thế lực trong triều, Vu Đình giống lão phụ thân thổn thức hai tiếng, chuẩn bị cởi giáp về quê làm ruộng đi là vừa.

Hắn rời triều đi du ngoạn, mang theo vài tiểu thái giảm mỹ mạo bên người, cuộc sống cũng coi như dễ chịu thích ý, sống những tháng ngày sung sướиɠ cũng qua được nửa năm. Tiểu hoàng đế tới, còn mang theo một đội quân, lại đây liền trói Vu Đình lại.

Vu Đình lúc ấy ngốc luôn. Chả lẽ tiểu hoàng đế còn nhớ thù cũ?

Tiểu hoàng đế xác thực còn nhớ thù cũ, y trói Vu Đình lại, vững vàng quất hắn vài roi. Đánh một hồi, Vu Đình còn chưa kịp kêu tham thiết xin tha tiểu hoàng đế đã ném roi gào khóc rồi.

“Hoàng thúc, hoàng thúc.”

Ai, thỏ con đánh hắn mà, khóc cái gì?

Tiểu hoàng đế bắt đầu ôm Vu Đình thổ lộ tâm sự, nói thích hắn bla bla, Vu Đình vừa nghe liền có tinh thần, hắn nói, “Ta cũng thích ngươi!”

Tiểu hoàng đế chớp hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, khụt khịt nói, “Ngươi gạt người, ngươi thích mấy tiểu thái giám kia.”

Vu Đình nghẹn lời. Hắn không phải, hắn chỉ là phóng túng nên làm bừa.

“Ta thích ngươi nhất. Có ngươi liền không cần bọn họ.” Vu Đình nói, quả thật là lời nói thế kỷ của tra nam.

Cố tình tiểu hoàng đế lại tin, y bắt đầu cởϊ qυầи áo của Vu Đình, “Ta không tin, trừ phi ngươi…”

Vu Đình biết y muốn gì. Còn không phải muốn làm sao? Hắn nhớ thương thỏ con này đã bao nhiêu năm nha!

Tiểu hoàng đế không cởi trói cho Vu Đình, chỉ cởϊ qυầи áo hắn, bắt đầu sờ hắn.

Phía dưới Vu Đình cứng không làm gì được, híp mắt hừ hừ, “Ngoan, cởi trói cho ta.”

Tiểu hoàng đế dường như không nghe, tiếp tục sờ hắn.

Tốt, tiểu hoàng đế lần đầu tiên chủ động, cảm giác rất vi diệu.

Vu Đình mới đầu đều rất hưởng thụ, cho tới khi tiểu hoàng đế nâng chân hắn lên, hắn mới bắt đầu phản ứng.

Trước kia hắn cũng thích xoa mông tiểu hoàng đế, vừa non vừa mềm, hiện tại đến phiên mông hắn bị xoa nhẹ, như thế nào lại…kỳ quái như vậy.

Hắn bắt đầu giãy dụa, tiểu hoàng đế liền thút tha thút thít nói, “Hoàng thúc không phải nói thích ta sao?”

Nhưng hắn là thuần công!

Vu Đình còn chưa kịp giải thích, tiểu hoàng đế đã túm quần hắn kéo xuống, ngón tay sờ đến khe thịt nhỏ.

Lông tơ Vu Đình dựng hết lên.

“Từ từ đã!”

Tiểu hoàng đế lại không muốn chờ cũng hắn, y tách hai mông Vu Đình ra, liền bắt đầu lấy căn dươиɠ ѵậŧ của mình từ long bào.

Căn của y đối lập tương phản hoàn toàn với Vu Đình, vừa hồng vừa thô, từ long bào vụt ra dữ tợn như long trảo.

Vu Đình có chút không chịu nổi, càng làm hắn không chịu nổi chính là, tiểu hoàng đế trực tiếp đâm vào.

Hắn thiếu chút nữa đau tới ngất xỉu, nhưng tiểu hoàng đế còn khoa trương hơn, khóc đến lợi hại, nước mắt từ trên rớt xuống người hắn.

“Hoàng thúc, đau quá, ngươi kẹp ta đau quá.”

Trong lòng Vu Đình gào to, ta mẹ nó cũng đau mà!

Tiểu hoàng đế như người bị thao, khóc thút thít không chịu được, nhưng chính là ôm eo Vu Đình không chịu rút ra. Chờ đến khi thích ứng được chút, y mới thẳng lưng đâm rút thao lộng.

Vu Đình chưa bao giờ bị xâm phạm phía sau, bây giờ bị đâm đến trợn trắng mắt.

Tiểu hoàng đế ôm vai hắn, dán ở ngực hắn thút tha thút thít khóc, “Hoàng thúc, hoàng thúc, thoải mái qua….chịu, ư, chịu không nổi.”

Nếu không phải Vu Đình mới là người bị cắm đau muốn chết, hắn còn tưởng tiểu hoàng đế mới là người nằm dưới.

Tiểu hoàng đế khóc từ đầu tới cuối, Vu Đình nghe y khóc, bị rót một bụng dịch trắng.

Vu Đình cũng muốn khóc.

Nửa năm nay tiểu hoàng đế ổn định triều chính mới chạy tới tìm hắn, Vu Đình tự nguyện ủy quyền, bây giờ một chút tiếng nói cũng không có. Hắn bị tiểu hoàng đế nhốt ở trong xe ngựa, thời điểm bị đâm tới tắt thở mới trở lại hoàng cung.

Trở lại hoàng thành, những tháng ngày đau khổ của hắn mới chỉ bắt đầu. Tiểu hoàng đế trẻ trung khỏe mạnh, tinh lực tràn trề, mỗi khi lăn lộn xong đều làm hắn phải tới Thái Y viện.

Vu Đình nằm liệt trên giường, chân không khép lại được, đôi mắt tiểu hoàng đế hồng hồng, giống như thỏ con ngồi trước mặt hắn, khụt khịt xin lỗi, “Hoàng thúc, thực xin lỗi hoàng thúc. Lần sau ta sẽ nhẹ chút, ta làm nhẹ hơn có được không?”

Vu Đình trợn trắng mắt. Hắn nằm trên chưa bao giờ bị tiểu yêu tinh nào ép khô, giờ nằm dưới, mỗi ngày không phải thận mệt thì chính là bị trĩ.

“Hoàng thúc.” Tiểu hoàng đế gục đầu xuống, lông mi ướt dầm dề run rẩy.

Xinh đẹp như một mỹ thiếu niên.

Vu Đình: ha hả.