Chương 4: Ngủ cùng (2)

Tôi thở dài, đứng dậy cúi người kéo chăn lại cho chị, tiện tay tắt đèn, chỉ để lại ánh đèn trên bàn làm việc. Tôi day trán nhìn những ký tự trên màn hình máy tính, ngồi thêm một lát nữa lúc nhìn lại đồng hồ đã điểm hai giờ kém. Nhìn màn hình máy tính lâu khiến hai mắt tôi hơi nhức, mặc kệ công việc còn đang dang dở, tôi đóng máy, tắt đèn bàn.

Đời mà, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên. Chứ 2h sáng rồi mà không ưu tiên thì mai 12h trưa mới bình minh mất. Lúc tôi quay người nhìn đã thấy Dương lại đạp chăn ra rồi.

Ngủ thôi cũng không yên nữa.

Tôi ngồi hẳn lên giường rồi mới kéo chăn lại cho chị, bỗng nhiên lúc này tôi nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ phát ra từ chị, hai mày Dương nhíu chặt, mắt vẫn nhắm nghiền. Không hiểu sao, những tiếng nức nở nho nhỏ ấy lại cứa vào tim tôi đau nhói.

Hình như chị mơ thấy ác mộng rồi, chợt chị choàng tay ôm chặt lấy người tôi, tôi vội vàng vuốt lưng cho chị, vừa vuốt nhẹ vừa nói: “Không sao, không sao. Em đây.”

Một lúc sau, dần dần chị cũng yên nhưng nhìn đôi mày vẫn cau lại, tôi không tự chủ được đưa tay lên vuốt sang hai bên, lúc này gương mặt chị mới thả lỏng. Tôi đưa tay vén những sợi tóc xõa trên gò má chị ra sau tai, vô thức xoa nhẹ gò má ấy.

Ba năm qua tôi nhớ gương mặt này biết nhường nào, tôi nhớ chị biết nhường nào.

Mấy năm qua, chị một thân một mình nơi đất khách quê người, đã trải qua những gì? Có hay khóc nấc lên mỗi khi đêm xuống như hồi còn ở nhà không? Có nhớ nhà nhiều không? Có… nhớ em nhiều không?

Mẹ kiếp! Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cúi người, nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn.

Thật sự lúc đấy trong đầu tôi chỉ luẩn quẩn một câu nói.

Chúc cô gái của em mãi mãi an vui.

Eh… thì ra tình yêu có thể khiến con người ta sến sẩm đến mức này.

Nhưng rồi khi vừa đặt môi xuống, tôi bỗng cảm thấy cánh tay đang ôm eo tôi hơi siết lại, tôi giật mình rời ra ngay, sợ chị thức dậy, sợ chị ghét tôi, coi tôi như một đứa dị hợm.

Tôi gần như không dám thở.

Đợi một lúc sau không thấy chị có hành động gì khác, vẫn là dáng vẻ ngủ trong yên bình, có lẽ đó chỉ là hành động vô thức của chị trong lúc ngủ mà thôi, ơn trời.

Tôi thì thầm: “Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy bởi cái chói của ánh dương, từng tia nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ gỗ, gió thổi tung chiếc rèm hoa để ánh nắng len lỏi vào làm căn phòng như sáng hẳn lên.

“Ư...”

Tôi lười biếng vùi đầu vào trong chăn.

...Ờm?

Ờm????

Tôi mở mắt ra nhìn, đập vào mắt tôi là gương mặt nhuốm đậm ý cười của Dương, đôi mắt chị cong cong hình trăng khuyết, đã thế còn ở khoảng cách rất gần.

Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại.

Ảo giác.

Chậm rãi mở mắt ra lần nữa, tim tôi nảy lên một cái, vẫn là hình ảnh ấy. Bỏ mẹ, tôi sực nhớ ra hôm qua chị ta ngủ ở phòng mình.

Tôi nhìn chị, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể: “Chị làm gì thế?”

Chị vẫn cười, chớp mắt với tôi: “Chị mới là người nên hỏi em câu đấy, em làm gì thế?”

“??”

“Quý chị thì cũng không cần ôm chị khư khư thế này đâu?”

Ừ thì, chị mặt dày hơn nữa được không?

Rõ ràng hai chân chị đang kẹp chân tôi ở giữa, cả người chị còn đang nghiêng đè lên tay trái của tôi, tôi ôm chị chỗ nào? Chỗ nào hả?

“Đừng bịa chuyện nữa, chị lật người ra đi, tay em tê.” Tôi hơi phản kháng.

Nghe tôi nói thế, Dương cũng ngoan ngoan nhích người ra, chị ta nhích người ra để tôi rút tay lại thôi chứ cái tay chị đang để trên eo tôi thì vẫn ở nguyên.

Tôi lại giương mắt nhìn chị, ý bảo bỏ nốt cái tay kia ra đi, tôi không phải là người dễ dãi như thế đâu. Dạ, thế mà chị lại giả vờ không hiểu, siết cánh tay, còn rụi rọ mặt vào người tôi.

Tôi cứng người, trong lòng run lên.

“Chị là chó à?”

“Ứ, chị bị ngứa mũi mà... Ối!”

Tôi không lằng nhằng nữa, thẳng chân đạp chị lăn xuống giường, còn để chị rụi rọ thêm lúc nữa chắc tim tôi ngừng đập ở đây mất, hưởng dương 23 tuổi thì không ổn.

Có ai chết vì rung động bao giờ.

“Em, em đi đánh răng.”

Để lại câu đó rồi tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn gương mặt đỏ bừng cùng mái tóc bù xù của mình ở trong gương, tôi vội vàng xả đầy nước vào bồn rửa mặt, cúi xuống. Làn nước mát khiến tôi bình tĩnh hơn, cũng dằn xuống những xúc cảm đáng ghét kia.

“Hôm nay là chủ nhật, đâu cần vội.” Nghe thấy chị nói vọng vào nhưng tôi mặc kệ, không trả lời.

Ai trả lời là chó.

Lúc sau, chị lại nói vọng vào: “Nhanh nhé, lát nữa chị đưa em đi gặp một người.”

Câu trước vả câu sau đôm đốp thế hả?

Tôi mở cửa thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh với cái miệng đầy bọt, chớp mắt: “Ai ơ?”

Ờm… tôi không phải chó đâu nhé.

Chị cốc đầu tôi một cái, cười đầy bí ẩn: “Lát nữa em sẽ biết thôi.”

Tôi đã nghĩ đến một người.

Sau khi ăn xong bữa sáng, chào mẹ một câu rồi chúng tôi lên xe, dọc đường đi tôi cũng nhận ra đây là đường đến sân bay.

Tôi hỏi chị: “Anh ấy về rồi à?”

Chị chỉ cười.