Chương 4

Ba người nhìn nhau, trên mặt tràn đầy mờ mịt.

Một người trong số họ quay sang nhìn Tưởng Thiếu Thiên, dơ tay chỉ lên đầu mình: "Thiếu Thiên, chị gái cậu hình như nơi đây có chút không ổn."

Tưởng Thiếu Thiên cũng khϊếp sợ nhìn tôi: "Chị Như Ý, chị nói gì vậy?"

Tôi kéo cậu ta ra sau vài bước

Nghiêng đầu nói nhỏ bên tai: "Cốt yêu rất giỏi về thuật nhập hồn, nó sẽ bám vào sống lưng của người sống, kiểm soát hành vi của người sống."

"Vừa mới bước vào cửa, cốt yêu đã không thấy tung tích, theo lý mà nói, tôi sẽ không thể không cảm nhận được gì."

"Cho nên tôi đoán, nó bây giờ đã nhập vào một trong mấy người bạn của cậu."

Tưởng Thiếu Thiên nghe vậy thì kinh hãi, lập tức bước tới chặn ở trước cửa.

Tầm mắt của cậu ta quét qua ba người: "Chị gái tớ nói đúng, bây giờ các cậu không thể đi đâu cả."

Cậu ta không chỉ đóng cửa lại, mà còn tìm ra mấy sợi dây da định trói bọn họ lại.

Ba người kinh hãi: "Tưởng Thiếu Thiên! Cậu điên rồi à?”

Ánh mắt động tác của bọn họ không có một tia sơ hở.

Tôi thở dài một hơi, ngăn Tưởng Thiếu Thiên lại.

"Được rồi, Phục Yêu Kính cũng không thể dọa được nó, chứ đừng nói chi mấy sợi dây da rách của cậu."

"..."

Tôi hắng giọng một cái, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa.

"Nếu ngươi không muốn đi ra ngoài, thì chúng ta trực tiếp nói chuyện điều kiện đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

“Dù sao ngươi cũng phải nói ra, chúng tôi mới giúp được ngươi chứ."

Ba người kia cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, dường như cũng rất mờ mịt.

Nhưng chẳng được bao lâu, một cô gái trong số họ kêu lên: "Trần Tư Tề, cậu cười cái gì thế?"

Một người khác cũng hoảng sợ nhìn về phía thiếu niên kia: "Cậu cười trông thật quái dị..."

Trần Tư Tề không thèm để ý họ, quay đầu nhìn về phía tôi: "Đại sư Như Ý đúng là hào phóng."

Tôi nhìn hắn không nói gì.

Tưởng Thiếu Thiên cũng ngây ngẩn cả người.

Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Cậu ta lấy lại tinh thần, lắp bắp chỉ vào Trần Tư Tề: "Là hắn! Hắn ở kia kìa! Chị Như Ý mau thu phục hắn đi!"

Tôi mấp máy khoé miệng, bảo Tưởng Thiếu Thiên đưa hai người kia đi ra ngoài.

Cũng không phải tôi không muốn thu phục, mà thực sự là không thu phục được!

Cốt yêu khó giải quyết nằm ở chỗ, một khi nó đã bám vào xương sống của người sống, tương đương với việc nhập thành một với người đó.

Bất kỳ pháp thuật hay pháp khí nào cũng không có tác dụng.

Cổ đại loạn lạc thì còn dễ nói, trực tiếp giáng một gậy chết tươi, chết một người còn hơn chết cả đám.

Lúc đó, người bị cốt yêu bám vào cũng đã bị coi như đã chết.

Trước đó tôi nói dùng Phục Yêu Kính cũng chỉ là để hù doạ nó mà thôi.

Nhưng bây giờ là thời hiện đại, vô duyên vô cớ gϊếŧ một người thì sao đây?