Chương 3

Tôi nhanh chóng bước tới, định lên tiếng khuyên họ rời đi.

Nhưng lại nghe thấy một tiếng "rắc"——

Cửa chính được mở từ bên trong.

"Cuối cùng cũng mở cửa rồi, thằng nhóc này!"

Bọn họ cười đùa muốn xông vào.

Tôi nhíu mày.

Không ổn! Đây không phải Tưởng Thiếu Thiên mở cửa!

Trong phòng lóe lên một tia sáng trắng.

Tôi nhanh chóng chui giữa ba người, đôi tay kết ấn, khẽ quát một tiếng: "Quỷ dữ lui đi!"

Ánh sáng vàng chợt lóe lên!

...Không có gì xảy ra.

Có chút xấu hổ.

Ba người kia đồng thời nhìn tôi: "Cô là ai?"

Tôi còn chưa nói gì, cửa phòng của Tưởng Thiếu Thiên đã được mở ra.

Cậu ta cẩn thận đưa đầu ra ngoài, nhìn thấy chúng tôi đứng ở phòng khách, xúc động đến mức nước mắt muốn trào ra.

"Chị Như Ý!"

Cậu ta chạy như bay lại đây, ôm chầm lấy tôi run bần bật.

Tôi cau mày, hất cậu ta ngã xuống đất.

"Thiếu Thiên... Đây là bạn gái của cậu?"

"Thằng nhóc này, hóa ra cậu có bạn gái rồi..."

Ba người kia ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Tưởng Thiếu Thiên vừa nghe lời này, mặt bị doạ tái mét.

“Không không không, các cậu đừng nói lung tung, đây là chị gái của tớ! Tớ có anh rể rồi!”

Cậu ta nói xong mới đột nhiên phản ứng lại.

Hoảng sợ quay đầu nhìn tôi:”Chị Như Ý, cái… thứ đó đâu?”

Tôi lập tức lập một Tầm Linh Trận, dò xét toàn bộ căn nhà một lần.

Trầm giọng nói: “Vẫn ở đây.”

Mặt mũi Tưởng Thiếu Thiên tái mét, không tự chủ được lùi lại gần tôi.

Bộ dạng này của cậu ta làm ba người bạn kia có chút không hài lòng.

“Tưởng Thiếu Thiên, cậu thật thiếu ý tứ, chúng tớ đến đây để chúc mừng sinh nhật cậu, sao cậu lại không vui chút nào?”

“Đúng vậy, cậu đối xử với chị gái mình cũng thật chu đáo quá rồi.”

“Hay là chúng tớ không phải bạn cậu?”

Tưởng Thiếu Thiên lập tức đau đầu.

Cậu ta không thể không phân tâm dỗ dành bọn họ mau chóng rời đi.

“Thật sự rất xin lỗi, tớ và chị gái tớ có chuyện quan trọng cần bàn bạc, hôm nào tớ nhất định sẽ mời các cậu ăn cơm! Địa điểm do các cậu quyết định!”

Ba người kia hai mặt nhìn nhau, mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng không biết nói gì.

“Vậy được rồi.”

“Vẫn là chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

“Mai gặp lại nhé.”

Bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.

Tưởng Thiếu Thiên đang định thở phào nhẹ nhõm, tôi lại trực tiếp tiến lên, chặn trước mặt ba người họ lại.

“Đợi đã.”

Tôi duỗi tay đóng cửa lại.

Ánh mắt quét qua trên người ba người họ từng người một.

“Tự mình đi ra đi, đừng ép tôi dùng Phục Yêu Kính chiếu từng người một.”

“Ta sợ cái thân hình nhỏ bé của ngươi chịu nổi được đâu.”