Chương 24

Hề Vi đi tới, đặt gối đầu xuống bò lên giường. Khăn trải giường tơ tằm của anh và của cậu có hoa văn giống nhau, chỉ có màu sắc là khác nhau. Đỗ Hoài Lâm nhìn cậu quay lưng về phía mình nằm yên rồi mới tắt đèn, bản thân cũng nằm xuống.

Phòng tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của bóng đèn ngủ, ánh sáng dìu dịu như ánh trăng.

Hề Vi nằm im không nhúc nhích một lúc, sau đó nhẹ nhàng trở mình, lặng lẽ xích lại gần Đỗ Hoài Lâm.

“Chú Đỗ, chú đã ngủ chưa?” Hề Vi hạ giọng hỏi.

Đỗ Hoài Lâm không có phản ứng. Hề Vi tiếp tục nhúc nhích cho đến khi đυ.ng vào cánh tay Đỗ Hoài Lâm, nhẹ nhàng áp đầu vào l*иg ngực anh. Đỗ Hoài Lâm đột nhiên vươn tay ôm lấy cậu kéo vào lòng mình.

“Không ngủ đi còn ngọ nguậy gì hả?” L*иg ngực Đỗ Hoài Lâm rung lên theo lời nói của anh.

“Cháu không buồn ngủ, cháu muốn nói chuyện với chú.” Hề Vi vùi mặt vào ngực anh, trong mũi toàn là mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh, cảm thấy hạnh phúc như đang nằm mơ nên không nỡ ngủ chút nào.

Cậu chưa từng ngủ chung với ai, hai lần trước lên giường với Đỗ Hoài Lâm chỉ đơn thuần là lên giường mà thôi. Hồi nhỏ cậu tưởng mình tự lập, không quen gần gũi với người khác, bây giờ mới biết chẳng qua là vì chưa gặp được người thích hợp, chưa có nhiệt độ cơ thể và cánh tay khiến cậu yên tâm.

Cậu vắt tay lên, ôm hông Đỗ Hoài Lâm.

“Chú Đỗ, cháu vẫn luôn muốn hỏi chú một chuyện.” Hề Vi nói: “Chỗ chúng ta ở thực ra là nhà của chú phải không?”

“Sao cháu biết?”

“Thật ạ?” Hề Vi hơi mừng rỡ. Cậu phân tích: “Chú xem, hôm đó chú uống say, bạn chú đưa chú về nhà, chắc chắn phải đưa về nhà riêng của chú rồi đúng không? Bạn chú chắc không biết chỗ chú nuôi tình nhân, lúc đó cháu đã cảm thấy kì lạ rồi.”

“Sau đó bà nội Kiêu Kiêu đến tìm cháu, sau khi vào nhà bác ấy tỏ vẻ rất tự nhiên trông như thể không xa lạ gì với không gian này, nói kiểu giọng khách át giọng chủ, vậy cũng không hợp lý, dù sao cháu cũng không phải chủ, nói chung là bác ấy có ý như vậy. Từ hai sự việc trên cháu suy ra như vậy.”

Đỗ Hoài Lâm mỉm cười: “Thật không ngờ cháu còn có tố chất suy luận của tiểu thuyết gia nữa.”

Hề Vi im lặng trong chốc lát, mới hỏi: “Chú Đỗ, chú…đã ở cùng với ai khác chưa?”

Cánh tay đang đệm dưới cổ Hề Vi của Đỗ Hoài Lâm kéo cậu sát lại thêm, nói: “Chưa từng, ngoại trừ cháu.”

Hề Vi không nói gì nữa, lặng lẽ vươn chân ra, cuốn lấy chân của anh. Đỗ Hoài Lâm nhận ra cậu rất vui. Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Hôm đó người đưa chú về là Dư Kính, không phải bạn chú, là em họ.”

Hề Vi ngạc nhiên ngẩng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn anh: “Không phải chú nói không nhớ chút gì sao?”

“Xin lỗi, không nói thật với cháu.” Đỗ Hoài Lâm vò tóc cậu: “Chuyện đêm đó chú nhớ hết. Nhưng giống như cháu nói, chú đang sợ, sợ mình động lòng với cháu. Vì vậy mới cố tình trốn tránh, giả vờ chưa xảy ra chuyện gì.”

Tim Hề Vi đập thình thịch, cậu sắp bị niềm hạnh phúc ngoài ý muốn tối hôm nay đánh ngất rồi. Ngày chuyển giao năm mới, dưới bầu trời pháo hoa ấy, lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, Đỗ Hoài Lâm nói thích cậu, giải phóng dục hỏa trong miệng cậu… Thì ra anh đều nhớ cả. Giống như tìm lại được báu vật đã mất đi, ký ức tối hôm đó không còn chỉ thuộc về một mình cậu nữa.

Cậu không kìm được ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cằm Đỗ Hoài Lâm. Bộ râu cưng cứng đâm cậu hơi đau, cậu không hề để ý mà cọ sát, cho đến khi Đỗ Hoài Lâm cúi xuống hôn lên môi cậu.

Hai người say sưa dịu dàng hôn nhau giữa đêm tuyết tĩnh mịch, truyền cho nhau nhiệt độ ấm áp.

Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển, mắt Hề Vi sáng rực, sờ dươиɠ ѵậŧ bán cương của Đỗ Hoài Lâm: “Tối nay chú còn chưa bắn mà, chắc là khó chịu lắm nhỉ?” Cậu vuốt ve xoa nắn một cách không có kỹ thuật, dươиɠ ѵậŧ vốn đang bán cương hoàn toàn đứng thẳng. Đỗ Hoài Lâm thở gấp, siết chặt vòng tay ôm cậu. Hề Vi ghé vào tai anh hỏi: “Có muốn một lần nữa không?”

Nói ra thì xấu hổ, nhưng mà lần trong xe kia thực sự quá sung sướиɠ, khác hẳn những lần trước đó, đến giờ cậu còn chưa hoàn hồn, không biết rốt cuộc mình bắn ra kiểu gì.

Cậu buông tay ra, lặng lẽ cởϊ qυầи ngủ của mình. Đỗ Hoài Lâm không nói gì, chỉ nghiêng người chặn cậu: “Kẹp chặt chân.”

Hề Vi u mê làm theo, tính khí cứng rắn của Đỗ Hoài Lâm chen vào giữa hai chân cậu, chậm rãi cọ sát. Hề Vi đỏ bừng mặt, cậu cảm thấy như vậy còn xấu hổ hơn là hàng thật súng thật, thịt non nhạy cảm ở bắp đùi bị cọ đến nóng rực, mặc dù không quá mức mạnh mẽ nhưng lại có cảm giác thỏa mãn kì lạ.

Đỗ Hoài Lâm cọ một lúc rồi rút ra, cầm tay Hề Vi, để cậu bao lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, tuốt lên tuốt xuống cho đến khi bắn lên bụng cậu.

Đỗ Hoài Lâm lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên bụng Hề Vi. Hề Vi chỉ ôm cánh tay anh không nói gì, đợi Đỗ Hoài Lâm dọn dẹp sạch sẽ xong nằm xuống liền lăn vào lòng anh, dụi mạnh mấy cái trong ngực anh.

“…Hề Hề.”

“Dạ?.”

“Cháu có từng nghĩ về cha cháu bao giờ chưa, cha cháu là người như thế nào?”

Nói cũng kì, từ trước đến giờ anh vẫn lấy tư cách người cha để đối xử với Hề Vi, nhưng trong lòng lại có gì đó chột dạ, không muốn đề cập đến vấn đề này với Hề Vi. Bây giờ bị ép vào đường cùng, anh lại có thể không ngần ngại mà dò hỏi, giống như một người ngoài hỏi chuyện không liên quan đến mình vậy.

Hề Vi lấy làm lạ vì tự nhiên anh lại hỏi về chuyện này, liền đáp: “Tất nhiên là rồi, nhưng không tưởng tượng ra, không có khái niệm.” Cậu thờ ơ nói: “Tiếc là ngoại hình cháu giống mẹ, nếu không thì có thể biết đại khái ba cháu trông như thế nào rồi.”

“Nếu có một ngày, người đó xuất hiện trước mặt cháu, người đó sẽ nói gì với cháu?”

Hề Vi bật cười: “Không thể nào. Mẹ cháu còn không biết cha cháu là ai, có lẽ người ấy còn không biết mình có con trai, làm sao tìm được cháu chứ.”

Tim Đỗ Hoài Lâm nhói một cái, dường như đang tự hành hạ bản thân: “Chỉ là giả thiết thôi.”

Hề Vi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Đối với cháu đó chỉ là một người xa lạ. Có gì để nói với một người xa lạ chứ? Chắc là nhìn nhau im lặng thôi, đúng vậy.”

“Nhưng dù sao đó cũng là cha cháu mà…”

“Chú Đỗ.” Hề Vi đột nhiên cắt lời anh: “Chú biết cháu lớn lên như thế nào không? Chắc là chú biết rồi, mẹ cháu làm cái nghề đó, càng lớn tuổi càng khó khăn, bà bắt đầu nát rượu, say mê cờ bạc. Lúc không uống rượu không cờ bạc còn ra dáng một người mẹ, rượu vào thì sẵn sàng cầm chai rượu rỗng đánh cháu, mắng cháu là đồ con hoang, là đồ của nợ, nói tất cả là tại cháu, cháu hủy hoại tuổi trẻ của bà ấy, hủy cả cuộc đời bà ấy.” Cậu cầm tay Đỗ Hoài Lâm đưa lên sờ đỉnh đầu của mình, ở đó có một vết sẹo: “Có lần cháu và gã bạn trai khốn nạn của bà ấy đánh nhau, bị chai rượu đập vào, khâu bảy mũi. Chú đoán xem là ai ra tay? Là bà ấy, là mẹ cháu.”

Cổ họng Đỗ Hoài Lâm nghẹn lại, xoa nhẹ vết sẹo kia.

“Khi đó cháu nghĩ, nếu hận cháu như vậy vì sao trước đây còn sinh ra cháu? Nếu đã sinh ra cháu, vì sao lại thờ ơ bỏ mặc cháu, còn luôn nói những lời cay độc như vậy để nguyền rủa con trai của mình? Chẳng phải ai cũng nói tình thương của mẹ là vĩ đại nhất sao? Lẽ nào mẹ sinh ra mình là mình nợ mẹ?”

Hề Vi cười nhạt: “Đến mẹ còn như vậy nữa là người cha không biết đang ở chỗ nào. Ông ta không tham dự vào quá trình trưởng thành của cháu, lúc cháu bị thương cũng không đứng ra bảo vệ cháu. Vì vậy nên những giả thiết này là vô nghĩa. Khi cháu cần ông ấy, ông ấy không tồn tại.”

Đỗ Hoài Lâm nhìn trần nhà, thật lâu sau không nói gì.

Hề Vi gối lên cánh tay anh, cơn buồn ngủ kéo tới. Trước khi chìm vào giấc ngủ say, cậu kiên định nghĩ: Trong lòng cháu, so với Hề Lỵ Lỵ, so với “người cha” trên danh nghĩa chỉ cho cháu sinh mệnh thì chú, người yêu thương và quan tâm cháu mới là quan trọng nhất.