Chương 4: Đại Sư Huynh, Không, Lốp Xe Dự Phòng

Ngu Tinh Vũ nhướng mày nhìn Diệp Tố.

Làm cả buổi trời nàng nói muốn đứt họng mà Diệp Tố cũng chẳng nghe được một chữ nào.

“Ta nói nếu đại sư huynh không đến đây đưa cơm thì ta sẽ chết đói mất.”

“Với lại ta muốn sư huynh bán một bình Tịch Cốc Đan, loại vị sô cô la, à không, là vị mơ xanh, đây là hai viên linh thạch thượng phẩm, chắc là đủ rồi chứ?”

[Đúng là phiền, quên mất nơi đây không có vị sô cô la, đành phải ăn vị mơ xanh tạm vậy.]

Diệp Tố:“……”

Vị sô cô la… hóa ra còn có loại mà hắn không biết, tiểu sư muội rất ít khi dùng Tịch Cốc Đan, hóa ra là vì không hợp khẩu vị.

Ngu Tinh Vũ thấy Diệp Tố không có động tĩnh gì thì không nhịn được nghĩ——một viên linh thạch thượng phẩm bằng 100 viên linh thạch trung phẩm.

Giá một lọ Tịch Cốc Đan khoảng 150 viên linh thạch trung phẩm.

Chỉ cần Diệp Tố không phải thương nhân đen tối thì hai viên linh thạch thượng phẩm mua một lọ Tịch Cốc Đan là hoàn toàn dư thừa.

Diệp Tố ngơ ngác nhìn hai viên linh thạch thượng phẩm mà Ngu Tinh Vũ đưa cho mình, lông mày khẽ nhíu.

“Muội là sư muội của ta, muốn gì thì cứ nói với ta, cần gì phải cho ta linh thạch, hay là vì tối qua ta không đến đưa cơm cho muội nên muội mới giận ta?”

Ngu Tinh Vũ nhếch miệng.

Đối mặt với một người vì nữ chính mà sẽ đối đầu gay gắt với mình, nàng cảm thấy không cần phải tiếp tục tiết mục huynh muội tình thâm này nữa.

Nàng nói: “Có câu huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, đại sư huynh và ta chẳng qua chỉ là cùng bái một sư phụ, ta không thể chiếm tiện nghi của sư huynh, linh thạch này vẫn phải trả, ta cũng không phải là không có tiền.”

[Ta cũng đâu phải nữ chính, sao có thể lấy không đan dược của ngươi được chứ! Ngươi có đan dược không cần tiền thì để dành cho tiểu sư muội mới tới kia đi, ta không lấy được đâu.]

Diệp Tố:“……” Tiểu sư muội mới tới? Từ đâu ra?

Sư phụ vẫn đang bế quan, hắn cũng chưa từng nghe sư phụ nhắc tới chuyện thu thêm đệ tử.

Mấu chốt là mấy lời này tiểu sư muội rõ ràng không nói ra, nhưng hắn lại nghe thấy.

Chẳng lẽ hắn có thể nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội sao?!

Ngu Tinh Vũ phàn nàn xong, nhận lấy hộp cơm từ tay Diệp Tố, lại đưa tay ra nhắc nhở: “Đại sư huynh, Tịch Cốc Đan.”

Ánh mắt Diệp Tố dò xét đánh giá Ngu Tinh Vũ, cũng lấy ra một lọ Tịch Cốc Đan.

“Tiểu sư muội nếu không muốn dùng Tịch Cốc Đan, sư huynh có thể mỗi ngày đều mang thức ăn đến cho muội.”

Ngu Tinh Vũ lắc đầu như chuông: “Không cần sư huynh, Tịch Cốc Đan thi thoảng ăn một lần cũng rất ngon.”

[Thật ra mang cơm đến cũng không cần thiết, bây giờ ngươi đối với ta càng tốt, sau này càng nhắm vào ta, cho nên vẫn là tỉnh táo đi lốp xe dự phòng~]

Diệp Tố: “……?” Lại là lốp xe dự phòng…… Lốp xe dự phòng rốt cuộc là cái gì?

Sao hắn lại có thể nhắm vào nàng chứ, nàng là tiểu sư muội duy nhất của hắn, cũng là tiểu sư muội mà hắn yêu chiều nhất, nếu không phải nàng thích Thẩm Chước……

Ngu Tinh Vũ lấy cơm từ hộp thức ăn ra, thấy Diệp Tố vẫn chưa rời đi, liền ra lệnh đuổi khách: “Đại sư huynh, ngươi sao còn chưa đi? Là muốn ở lại giúp ta chép quy tắc môn phái sao?”

Diệp Tố: “……”

Tuy Diệp Tố rất muốn ở lại, nhưng nhìn thấy Ngu Tinh Vũ không chào đón hắn thậm chí còn ra lệnh đuổi khách, chỉ có thể rời đi trước.

Hắn cũng muốn xem sư phụ có thu thêm đệ tử hay không, Diệp Tố hắn chỉ có một tiểu sư muội, không ai có thể thay thế được.

——

Ngu Tinh Vũ ở Tư Quá Nhai đã ba ngày.

Ngoại trừ Diệp Tố đến một lần, vị hôn phu phản diện của nàng Thẩm Chước còn chưa đến xem nàng một cái, có thể thấy là không ưa nàng đến mức nào.

Mấy ngày này vốn dĩ nàng muốn lười biếng, kết quả lại bị hệ thống ép buộc tu luyện.

Dùng lời của hệ thống mà nói —— nàng là nữ phụ ác độc làm mưa làm gió, nếu không có thực lực, còn làm sao làm mưa làm gió được.

Nàng nghĩ cũng đúng, nếu không có thực lực, nàng còn không ngừng tìm đường chết cho nữ chính, có lẽ chưa kịp đi hết cốt truyện nàng đã nghẻo rồi!

Để bảo toàn mạng sống đi hết cốt truyện, nàng phải nỗ lực, nữ phụ cũng không thể chỉ dựa vào miệng lưỡi ác độc, thực lực cũng phải có chứ!

Nên ba ngày nay nàng đều đang tu luyện dẫn khí quyết.

Cũng may Tư Quá Nhai tuy là nơi trừng phạt đệ tử phạm lỗi, nhưng linh khí lại rất dồi dào.

Còn thân thể này của nàng, linh căn là thiên linh căn được người ta gọi là thiên tài tu luyện —— thiên linh căn hệ Hỏa.

Thiên linh căn là loại linh căn chỉ có một thuộc tính, linh căn phẩm chất cao hơn linh căn đơn, mà trước khi đạt đến Kim Đan kỳ, Trúc Cơ, Kết Đan không có nút thắt.

Linh căn kém nhất là Ngũ linh căn, còn được gọi là linh căn tạp, càng nhiều linh căn thì tốc độ tu luyện càng chậm.

Tuy nữ chính là Ngũ linh căn, nhưng lại tu luyện nhanh hơn Thiên linh căn.

Nàng cũng bởi vậy bị sỉ nhục, nói nàng một người có Thiên linh căn còn không thể vượt nỗi Ngũ linh căn.

Nàng có thể ác độc, có thể cố tình hãm hại nữ chính, nhưng nàng không thể chịu đựng được mình rõ ràng là người có năng khiếu tu luyện tốt, lại thua một người có Ngũ linh căn.

Nếu nàng bị sỉ nhục như thế, thế nào cũng chết vì tức giận.

Nghĩ vậy, nàng thấy hệ thống nói rất đúng, bất kể có phải để chết tốt hơn hay không, nàng đều phải cố gắng hết sức.

Ba ngày qua, nàng tu luyện theo pháp quyết dẫn khí, dẫn linh khí từ huyệt thái dương vào cơ thể.

Sau khi dẫn khí vào cơ thể, linh khí lưu thông theo mạch máu trong cơ thể, cuối cùng được linh căn chuyển hóa thành linh lực lưu trữ trong linh phủ.

Vào ngày thứ ba, linh lực trong linh phủ tràn đầy bắt đầu chảy động, nàng ngạc nhiên cảm thấy một bức tường chắn nào đó trong cơ thể của mình buông lỏng ra, nàng biết đó là bức tường chắn đột phá.

Sau đó, nàng cố gắng hết sức để phá vỡ bức tường chắn.

Khoảng một giờ sau, dưới mấy cú đánh liên tiếp, bức tường chắn vỡ ra, nàng thành công đột phá từ cảnh đại viên mãn luyện khí lên Trúc Cơ.

Không còn là Trúc Cơ chưa luyện khí kỳ mà đồng môn chê cười mấy ngày trước nữa.

Trở thành tu sĩ Trúc Cơ mới được coi là thực sự bước vào con đường tu tiên, tuổi thọ có thể lên tới 200 tuổi.

Nàng ném vào mình vài thuật tẩy rửa, rồi thay một bộ váy mới.

Thân là ác nữ ngang ngược trong sách, từ trước đến nay Ngu Tinh Vũ không mặc trang phục đệ tử của môn phái.

Chính vì vậy nên trong số các đệ tử của môn phái ăn mặc "đồng phục", Ngu Tinh Vũ trông đặc biệt nổi bật.

Đối với điều này nàng rất hài lòng, vì trong chiếc nhẫn hạt tiêu của nàng có hàng nghìn bộ váy hoa lệ, giống như trò chơi thay đồ cổ trang.

Cho nên nói, ác nữ cũng có lợi ích của ác nữ.

Tin xấu là, theo cốt truyện của cuốn sách, lúc cha nuôi nhận lại nữ chính thật, đã lấy chiếc nhẫn hạt tiêu của nàng cho nữ chính, bao gồm cả những thứ bên trong.

Lý do là chiếc nhẫn hạt tiêu này thực sự là của mẹ nữ chính để lại, nàng là kẻ giả mạo đương nhiên không xứng có được.

Đây cũng là khởi đầu của mâu thuẫn giữa Ngu Tinh Vũ và nữ chính trong sách.

Nghĩ vậy, nàng cũng thật sự đau lòng một chút.

Vừa rồi nàng thử dùng linh thức dò xét, trong chiếc nhẫn hạt tiêu này có rất nhiều thứ tốt.

Dù sao cha nuôi của nàng cũng là thái thượng trưởng lão của Thiên Lan Tông, địa vị có thể ngang hàng với chưởng môn, Thiên Lan Tông lại là một trong Tứ Đại Đỉnh Cấp, tình hình bên trong phong phú.

Có thể tưởng tượng được chiếc nhẫn hạt tiêu của nàng có bao nhiêu thứ tốt, bao nhiêu linh thạch, nếu chỉ đưa ra như vậy, nói không đau lòng là giả.

Hơn nữa, chuyện tiểu thư giả này không phải do nàng quyết định, huống chi nàng là nữ phụ độc ác, sao có thể để bản thân bị thiệt thòi được.

Chiếc nhẫn hạt tiêu nàng có thể giao ra, nhưng những thứ bên trong mang họ của nàng, nàng phải tìm một chiếc nhẫn hạt tiêu khác để chuyển hết đồ đi.

[Hệ thống, đổi nhẫn hạt tiêu trong cửa hàng cần bao nhiêu điểm?]

“Trả lời ký chủ, chỉ cần hai trăm điểm ~ Hiện tại ký chủ không có điểm, không thể đổi.”

Ngu Tinh Vũ gặp chuyện không bối rối, chỉ là điểm thôi, nàng còn không quên nàng vẫn có một “máy ATM” sống.