Chương 28.1

"Gần đây hình như có một cửa hàng chuyên bán đồ ngọt mới mở, chúng ta đến đó xem thế nào đi." Dương Tiêu Vũ cầm tay Mặc Thu dẫn cậu rời khỏi siêu thị nhỏ khiến người khác sốt ruột lo lắng này.

Mặc Thu im lặng đi theo sau Dương Tiêu Vũ, cậu không quay đầu lại nhìn lần nào.

Cực kỳ ngoan ngoãn.

Dựa vào thông tin từ Lục Thanh Hà, thỉnh thoảng Mặc Thu có liếc mắt đến các sản phẩm mới tại cửa hàng bánh ngọt, nhưng lại nhanh chóng dời ánh mắt đến hướng khác.

Có thể là do gần đây có nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng khiến nhiều người tò mò và tranh giành đến mua.

Tuy điều này chỉ là quan điểm cá nhân của Lục Thanh Hà, nhưng cũng có thể là thông tin hữu ích.

Dương Tiêu Vũ muốn hiểu rõ ý muốn của Mặc Thu, ngay cả khi đó chỉ là sự phỏng đoán từ dữ liệu.

Mặc dù là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, nhưng thực tế chỉ là một cửa hàng bán đồ ngọt nho nhỏ. Trước cửa có biển quảng cáo được trang trí bằng bóng bay màu hồng nhạt và có một dãy người đứng xếp hàng.

Mặc Thu liếc nhìn qua, sau đó lại nhanh chóng chuyển ánh mắt sang phía khác.

Dương Tiêu Vũ nhận ra ánh mắt của Mặc Thu, lên tiếng hỏi: "Con thích món này không?"

Mặc Thu ngước đầu nhìn Dương Tiêu Vũ một lúc, sau đó vô ý mím môi. Hành động này thường biểu thị sự không chắc chắn hoặc không muốn trả lời của cậu.

Khi Dương Tiêu Vũ cảm thấy như không nhận được câu trả lời, Mặc Thu nói: "Khoảng thời gian trước ba có mua cái này cho mẹ."

"Hả?" Dương Tiêu Vũ biết rằng Mặc Thu không nói bà mà đang nói về Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.

"Mẹ không thích ăn và tình cờ làm rơi xuống đất. Mẹ bảo con không cần thu dọn." Mặc Thu giải thích.

Dương Tiêu Vũ cảm thấy lo lắng và có chút không thoải mái.

"Con đã nhặt lên và ăn nó." Mặc Thu không ngần ngại về việc nhặt đồ từ dưới mặt đất lên ăn.

"Tại sao con lại nhặt lên để ăn?" Trong một thoáng, Dương Tiêu Vũ hầu như quên mất việc phải thể hiện sự dịu dàng với cậu.

Mặc Thu không cảm thấy không thoải mái với sự thay đổi nhanh chóng của Dương Tiêu Vũ, cậu lên tiếng giải thích: "Lúc trước bà nội phát bệnh ném đồ lung tung, đôi khi cơm bị đổ lên sàn, không ăn thì rất lãng phí, nên con thường nhặt lên ăn."

Mặc Thu từng ở bên cạnh Vạn Tiểu Hoa, từng trải qua nhiều khó khăn, chuyện này bà chỉ nghe được qua một số người dân trong làng chứ không thể biết hết quá khứ của Mặc Thu.

Bọn họ chỉ biết Vạn Tiểu Hoa gặp vấn đề về tinh thần, có cuộc sống khó khăn, không có cơm ăn nhưng không nghĩ là phải nhặt cơm từ mặt đất lên để ăn.

Lúc này Dương Tiêu Vũ gần như mất đi lý trí, nhưng bà sợ dọa đến Mặc Thu nên mạnh mẽ nhịn lại.

"Sau này con đừng nhặt đồ trên mặt đất lên ăn nữa, đói thì đến tìm mẹ." Dương Tiêu Vũ hít một hơi thật sâu, dốc hết sức để thể hiện chút lý trí và dịu dàng của mình: "Sau đó thì sao? Chuyện vừa nãy con vừa kể ấy…"

Mặc Thu tiếp tục: "Ba nghĩ rằng con đang ăn lén thức ăn của mẹ..."

Trong nháy mắt này, Dương Tiêu Vũ đã hoàn toàn không nhịn được tức giận, đột nhiên cất cao giọng hơn: "Ông ta đánh còn à?!"

Sự việc khiến Dương Tiêu Vũ cảm thấy như bị bao phủ bởi một màn sương khi thấy Mặc Thu gật đầu. Bà không thể kìm nén sự kinh tởm về mặt sinh lý trước cặp đôi đáng ghét kia. Cảm giác buồn nôn không ngừng quay cuồng trong dạ dày của mình.

Chuyện này khiến bà cảm thấy tinh thần không thoải mái. Dương Tiêu Vũ lùi lại hai bước, đột nhiên va vào l*иg ngực của một người đàn ông.

Mặc Thu nhìn lên, thấy Sở Kiến Thụ đứng trước mặt.

"Ba." Mặc Thu ngạc nhiên, đôi mắt mơ hồ nhìn Sở Kiến Thụ ôm Dương Tiêu Vũ vào lòng.

"Mặc Thu, hãy đi mua..." Sở Kiến Thụ lấy ra một tờ giấy bạc một trăm tệ từ túi quần rồi nói: "Ở phía bên kia góc đường có cửa hàng trà sữa. Con hãy mua ba ly đồ uống theo gợi ý của nhân viên."

Sở Kiến Thụ đã hướng dẫn rất chi tiết để đảm bảo Mặc Thu không gặp khó khăn.

Mặc Thu nhìn Dương Tiêu Vũ, khuôn mặt bà lúc này trông rất tệ.

Mẹ ổn chứ?

Lo lắng nhưng không nói ra, Mặc Thu nhận tiền từ trên tay Sở Kiến Thụ, sau đó xoay người nhẹ nhàng chạy đi.

Dương Tiêu Vũ muốn vươn tay kéo cánh tay của Mặc Thu nhưng lại bị Sở Kiến Thụ nắm chặt cổ tay: "Tiểu Vũ, hãy bình tĩnh."

Dương Tiêu Vũ đột ngột đẩy tay Sở Kiến Thụ ra, khuôn mặt tái nhợt, tinh thần có vẻ rất tệ, hai bàn tay bà siết chặt vào cổ áo của Sở Kiến Thụ, miệng liên tục thì thầm: "Em muốn gϊếŧ họ, em muốn gϊếŧ họ, em muốn gϊếŧ họ..."

"Bình tĩnh đi, Tiểu Vũ, hãy bình tĩnh." Lúc này người lái xe ở bên cạnh đưa nước khoáng và một viên thuốc, Sở Kiến Thụ nhắc nhở Dương Tiêu Vũ uống.

Cảm giác buồn nôn được làm dịu bằng nước, Dương Tiêu Vũ cảm thấy đầu nhẹ đi do tác dụng của thuốc.

Mặc dù Sở Kiến Thụ luôn ngồi trong xe làm việc, nhưng ông vẫn quan sát tình hình bên phía Dương Tiêu Vũ.

Tâm trạng của Dương Tiêu Vũ trong vài năm qua không gặp vấn đề gì lớn, nhưng từ khi gặp Mặc Thu thì lại khác.

Những ngày gần đây bọn họ sống cùng nhau khá tốt, nhưng rõ ràng hôm nay đã gặp phải chuyện không tốt chút nào.

Sở Kiến Thụ nghe thấy Dương Tiêu Vũ lẩm bẩm điều gì đó vào tai mình, khuôn mặt ông cũng trở nên tối sầm.

"Hôm nay cũng không còn sớm, chúng ta cùng uống trà chiều sau đó đưa con trai về nhà." Sở Kiến Thụ nói.

"Không." Dương Tiêu Vũ không đồng ý, hôm nay vẫn còn sớm, chưa đến lúc đưa con trai về. Bọn họ còn hai ba tiếng để ở bên nhau.

"Tiểu Vũ, cách cư xử của em có thể ảnh hưởng đến Mặc Thu. Em có biết nó rất nhạy cảm không?" Sở Kiến Thụ nói.

Dương Tiêu Vũ cảm thấy căng thẳng.

"Tiểu Vũ, hãy bình tĩnh."

Sau một thời gian im lặng, cuối cùng Dương Tiêu Vũ cũng gật đầu.

Ông muốn tạo điều tốt nhất cho Mặc Thu, nhưng cũng không muốn làm bà sợ hãi như thế này.

Ngay cả khi an ủi Dương Tiêu Vũ, nhưng ở những lúc bà không thấy, với tư cách là một người cha, Sở Kiến Thụ không thể che giấu được cảm xúc tức giận của mình.

***

Vào buổi chiều hôm nay, trên bàn có một khay hoa quả tinh tế.

Mặc Thu thường xuyên đến chợ gần nhà và luôn nhớ giá cả của những loại rau thường mua, cũng như sự biến đổi về giá cả của chúng. Cậu cũng có khả năng phân biệt mức độ tươi ngon của rau củ.

Tuy nhiên, cậu thường ít khi để mắt đến trái cây.

Trái cây không phải là thực phẩm cần thiết cho sự sống nên Mặc Thu không thường xuyên sẵn sàng chi trả số tiền lớn để mua chúng.

Mẹ cậu thường mang về nhà những món ăn ngon từ nhà hàng, nhưng trái cây thường không nằm trong danh sách món đồ thừa được mang về. Đơn giản là trái cây dễ bị hỏng và thay đổi hương vị nếu bị hư hỏng.

Tuy vậy, Mặc Thu không ít lần được thưởng thức trái cây. Khi còn ở quê, trong thời gian sống chung với bà ngoại Vạn Mặc Hoa, cậu thường xuyên thử các loại trái cây hoang dã, thậm chí cả trái cây được trồng trong vườn nhà nông.

Các loại trái cây không quá đa dạng, vì họ không phải là những nông dân chuyên nghiệp. Việc xem xét liệu trái cây có ngon hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự may mắn.

Mặc Thu không biết trái cây ngon thực sự như thế nào, cũng như không biết tên gọi của những loại trái cây chưa từng thấy trước đây.

Khay trái cây trước mắt đã mở ra cho Mặc Thu một cách nhìn mới về trái cây.

Liệu thật sự có nhiều loại trái cây như vậy không?