Chương 27.2

Trong tay Dương Tiêu Vũ có một phần tư liệu.

Là tư liệu Lục Thanh Hà và Hoàng Hổ luôn theo dõi Mặc Thu đưa tới, nội dung chi tiết ghi lại những thứ Mặc Thu có thể cảm thấy hứng thú.

Sở dĩ nói cảm thấy hứng thú, là vì một người bình thường không thể lý giải suy nghĩ và sở thích của Mặc Thu, chỉ có thể nói bóng nói gió suy đoán.

Phần tư liệu này chính là nơi người theo dõi Mặc Thu cảm thấy "Khả nghi" nhất.

Dương Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn siêu thị trước mặt, bà đang xem gì đó trên điện thoại di động, sau đó mới xác định chắc chắn là nơi này.

Mặc Thu ngẩng đầu nhìn thấy siêu thị quen thuộc, bị Dương Tiêu Vũ nắm tay dẫn vào.

Mà Dương Tiêu Vũ lại đang xem một đoạn video trên điện thoại.

Ánh mắt của Mặc Thu đã nhìn vào cửa siêu thị này rất lâu, người xung quanh lui tới tới lui nhưng Mặc Thu vẫn luôn đứng ở đó.

Có thể đây là nơi mà Mặc Thu thích.

Đây là một siêu thị bách hóa, có bán đồ ăn nhẹ, nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí còn có nồi và chảo.

Chỉ là siêu thị chật chội, ánh sáng âm u, là nơi bình thường Dương Tiêu Vũ tuyệt đối sẽ không đặt chân đến.

Dương Tiêu Vũ không cảm thấy hứng thú với cách trang trí hay nơi đây bày bán cái gì, ánh mắt của bà vẫn chung thủy nhìn về phía Mặc Thu.

Dương Tiêu Vũ không biết Mặc Thu thích cái gì, chỉ có thể quan sát cậu.

Chỉ là khi ánh mắt Mặc Thu dừng lại vào thứ gì đó, đều là món đồ... Gia dụng ở nhà.

Nhà bếp thường sử dụng vải làm sạch, chất tẩy rửa, chất khử dầu, nước khử trùng, vải lau, chậu nước...

Mấy thứ này đủ để cho Dương Tiêu Vũ biết Mặc Thu đang suy nghĩ cái gì.

Sớm muộn Mặc Thu cũng phải về nhà cùng bà, Dương Tiêu Vũ căn bản không có khả năng để cho con trai mình mỗi ngày quét dọn việc nhà được.

Nhưng bây giờ...

“Con muốn mua chất tẩy rửa đúng không?” Dương Tiêu Vũ cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.

Bây giờ là lúc có thể tạo được một mối quan hệ tốt, nếu mua mấy thứ này có thể khiến cho Mặc Thu vui vẻ, bà cũng không ngại mua chúng.

Chỉ là vừa nghĩ đến mấy thứ này mua về để Mặc Thu làm việc nhà cho đám cha mẹ nuôi vô trách nhiệm kia, Dương Tiêu Vũ đã tức giận muốn hộc máu.

Mặc Thu nhìn về phía Dương Tiêu Vũ, cuối cùng chỉ lắc đầu.

“Sao vậy? Tại sao không mua?” Dương Tiêu Vũ hỏi.

“Con đã nhặt được rất nhiều đồ, vẫn còn để ở nhà.” Mặc Thu nói.

Dương Tiêu Vũ lặng lẽ dùng ngón tay gắt gao nắm lấy làn váy, lúc này mới miễn cưỡng đè nén tức giận.

Nhưng bà cũng hiểu, Mặc Thu muốn nhưng nó không cần thiết vào bây giờ.

“Muốn cái mới không?” Dương Tiêu Vũ hỏi.

Mặc Thu thăm dò nhìn Dương Tiêu Vũ, sau khi xác định vấn đề này có thể trả lời một cách bình thường, cậu mới gật đầu.

“Một bình có thể dùng nhiều lần.” Mặc Thu mím môi: “Nhưng mỗi lần chỉ được dùng một chút.”

Đầu ngón tay Dương Tiêu Vũ đều đau.

Mọi người sẽ có nhiều kỳ vọng hơn về những gì họ đã quen thuộc.

Bà thường mang giày cao gót, vì vậy hay mua những đôi giày cao gót đẹp hơn.

Bà hay mặc váy đẹp, vì vậy sẽ mua thêm nhiều bộ váy có màu sắc và kiểu dáng hơn.

Muốn mua một thứ nào đó có đôi khi nó sẽ tương đương với cuộc sống của mình. Thứ mà Mặc Thu muốn và trân trọng đều là chất tẩy rửa, chất khử dầu!

“Mua đi.” Dương Tiêu Vũ nghe được giọng nói của mình đã có chút nghiến răng nghiến lợi, cố gắng làm cho mình cực kỳ am hiểu những món đồ này nhất: “Con cầm một chai đi, con có thích gì nữa không? Mẹ mua nó cho con.”

Tuy rằng ngoài miệng Dương Tiêu Vũ nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán khi nào có thể khiến cho Mặc Thu quên đi thứ gọi là chất tẩy rửa, chất khử dầu này.

Mặc Thu đang nhìn bà.

Sắc mặt Dương Tiêu Vũ cứng đờ.

Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Thu nhìn bà giống như thừa nhận nét đẹp như lưu ly trong mắt bà.

“Không mua.” Mặc Thu cúi đầu, sau đó lắc đầu nói.

Dương Tiêu Vũ không nghĩ tới Mặc Thu sẽ từ chối, đây rõ ràng là một đứa trẻ rất thẳng thắn, bà lên tiếng hỏi: “Vì sao, cái này rất tiện nghi, căn bản không tốn nhiều tiền.”

Mặc Thu lại rất thẳng thắn trả lời: “Mẹ không vui.”

Dương Tiêu Vũ đột nhiên sửng sốt.

Dần dần, Dương Tiêu Vũ dâng lên khϊếp sợ.

Bà bị cậu nhìn thấu!

Tại sao?

Từng là ảnh hậu có kỹ năng diễn xuất hạng nhất, lại bị nhìn thấu trước mặt một đứa trẻ như vậy.

Đột nhiên một ít tin tức hiện lên trong đầu Dương Tiêu Vũ.

‘Mặc Thu rất nhạy cảm với cảm xúc của mẹ nuôi, sẽ nhìn theo sắc mặt của mẹ nuôi mà làm theo.’

‘Mặc Thu rất am hiểu cách tránh né một ít phiền toái, tuy rằng cậu không được hoan nghênh trong trường học nhưng cũng không bị bắt nạt một cách quá đáng.’

‘Đứa trẻ biết cách xin lỗi và biết thời gian nào để xin lỗi. ’

Những tư liệu này bắt đầu nảy lên trong đầu Dương Tiêu Vũ.

Mặc Thu am hiểu quan sát cảm xúc của người khác, rốt cuộc đây là thiên phú thay cho sự thông minh hay là kỹ năng tích lũy được trong cuộc sống khốn khổ.

“Mẹ không vui thì con sẽ không muốn mua nó sao? Con không thích nó sao?” Dương Tiêu Vũ cũng không cảm thấy đây là thiên phú.

“Không thích.” Đột nhiên Mặc Thu biểu đạt sự chán ghét của mình một cách rõ ràng.

“Tại sao?” Dương Tiêu Vũ lại hỏi.

“Con không thích những thứ sẽ làm cho người khác không hài lòng.” Mặc Thu thành thật nói ra tâm trạng của mình cho Dương Tiêu Vũ.

Mà tâm trạng của Dương Tiêu Vũ đang dần chìm xuống.

Đứa trẻ này, không có suy nghĩ của bản thân, trống rỗng như một trang giấy trắng.

Cậu giống như một cỗ máy được thiết lập sẵn.

Đây không phải là thiên phú cũng không phải kỹ năng, đây là...

Muốn sống sót.

Dương Tiêu Vũ nắm chặt tay Mặc Thu lại sợ làm đau cậu nên đã thả lỏng hơn một chút.

Bọn họ không mua thứ gì cả, lúc ra cửa, Dương Tiêu Vũ chú ý tới ánh mắt của Mặc Thu dừng lại ở một nơi, hơn nữa cậu còn quay đầu lại khi đã đi qua nơi đó.

Thứ hấp dẫn cậu chính là giấy két còn chưa kịp dọn lại được đặt bên cạnh cửa hàng.

Dương Tiêu Vũ nhìn thấy giấy két và chai nước giải khát được bỏ đi mà phiền não.

Nếu cậu thích, bà có thể dứt khoát mở một nhà máy rác cho cậu.

Nhưng nếu chỉ vì sống sót, bà hận không thể khiến nó biến mất vĩnh viễn trong thế giới của Mặc Thu.

Nhưng bà không thể ép buộc Mặc Thu phải thay đổi, không muốn cho cậu nhặt giấy két và chai nước giải khát ngay bây giờ, chỉ có thể tận lực làm cậu tránh càng xa càng tốt.