Chương 13

Sở Ức Quy chú ý tới bên cạnh bài tập có một ít giấy nháp A4, những tờ giấy nháp này lật ra sau lưng có thể nhìn thấy rất nhiều chữ viết tay, hẳn là một ít giấy photocopy sau khi sử dụng trong văn phòng, không phải sẽ xuất hiện ở trong nhà này.

Giấy nháp cũng không phải hoàn hảo không sứt mẻ, có thể nhìn thấy một số vết bẩn và ít góc đều bị cắt bỏ, có thể tưởng tượng những giấy nháp này là Mặc Thu nhặt ra từ đống rác và nghiêm túc dùng chúng.

Đóng giấy nháp không phải được dùng từ máy đóng sách mà là dùng dây thừng kim tuyến xuyên qua nhiều lần rồi buộc lại với nhau, có thể nhìn ra được là Mặc Thu muốn bắt chước cách làm của các cửa hàng sách, rất tiếc chỉ làm cho nó không bung ra chứ không đạt được trình đồ như nhà sách.

Mặc Thu sử dụng cực kỳ quý trọng, cũng sẽ không xuất hiện một khoảng trống lớn nào, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến cậu phải viết hết từ trên xuống dưới không để trắng một chỗ nào.

Vô luận nhìn thế nào cũng nhìn ra cậu là học sinh nghiêm túc hiếu học, nhưng rất đáng tiếc nội dung trên bản nháp khiến Sở Ức Quy rất không hiểu.

Phương thức tư duy của Mặc Thu hoàn toàn khác với phương thức tư duy mà bản thân nên được dạy ở trường, toàn giải sai đề, thậm chí còn không đồng nhất với nhau.

Nếu như nói đề toán còn có thể nhìn ra dấu vết tiếp thu bài học thì đề ngữ văn lại thảm không đành lòng nhìn, Mặc Thu viết không nhiều lắm, đọc hiểu cứ như là học ghép các chữ đơn giản lại với nhau.

Sở Ức Quy quay tờ giấy nháp và bài tập hè của Mặc Thu gửi cho ba mẹ đang lo lắng vì không nghe được âm thanh.

Nhìn thấy nội dung lộn xộn này, cả hai người đều có chút trầm mặc trong một khoảng thời gian ngắn.

“Trí lực của Mặc Thu…” Giọng nói của Sở Kiến Thụ hơi dừng lại, tuy rằng rất không muốn nhắc tới, nhưng cũng là sự thật không thể trốn tránh, Mặc Thu căn bản không theo kịp giáo dục tiểu học.

Dương Tiêu Vũ thì lại không thèm để ý chút nào, nhìn đáp án sai nhưng lại vô cùng nghiêm túc viết ra từng chữ, trong lòng bà đều mềm nhũn.

Một đứa trẻ không thông minh nhưng làm việc chăm chỉ, nó cũng đủ để cho bà nghĩ rằng đó là một đứa trẻ tốt.

“Ba đứa con trai của em đều rất xuất sắc, cũng không cần Mặc Thu ưu tú, nó có thể vui vẻ lớn lên ở bên cạnh em là được. Khi em chết đi cũng còn có anh em bao bọc nó, không có gì phải lo lắng cả.” Dương Tiêu Vũ lật xem mấy tấm ảnh, khóe miệng mỉm cười, giống như nhìn thấy bộ dáng Mặc Thu đang nghiêm túc làm bài tập về nhà.

“Ừ.” Sở Kiến Thụ đáp lại, vợ của mình cực kỳ mạnh mẽ nhưng lại rất để tâm đến những chuyện vụn văn, cũng dễ dàng tiếp nhận con trai mình có vấn đề về trí lực.

“Huống hồ tuy rằng nó không thông minh, nhưng bù lại có thể đi học, có thể chăm sóc bản thân, có thể học được kỹ năng sống, vậy nó đã rất cố gắng rồi. Làm sao em có thể ghét bỏ một đứa nhỏ biết cố gắng như vậy được chứ!”

Khóe miệng Dương Tiêu Vũ nở nụ cười, sắc mặt của bà dịu dàng tươi sáng, đáy mắt còn lóe ra ánh sáng rất đẹp.

Sở Kiến Thụ cũng lộ ra nụ cười vì tâm trạng của vợ mình cũng chuyển biến tốt đẹp.

Sở Ức Quy im lặng nghe cuộc đối thoại của ba mẹ trong tai nghe.

Cho dù là hắn được nhận nuôi, nhưng trong quan niệm của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ, những đứa con của mình ai cũng có địa vị ngang nhau.

Hắn cũng biết điều đó rõ ràng.

Nếu ba mẹ yêu cầu hắn nuôi Mặc Thu trong tương lai, cũng không gì là không thể.

Đồ đạc của Mặc Thu thật sự không nhiều lắm, liếc mắt nhìn qua nhiều nhất ngược lại là sách vở.

Đảo quanh phòng một vòng, Sở Ức Quy cũng không tìm được bất cứ thứ gì có thể được tính là giải trí như đồ chơi, đồ trang trí hay đại loại là thứ có thể dán lên tường cũng hoàn toàn không thấy.

Màu sắc duy nhất trong phòng là cây bút chì tự động và hộp lõi bút được cất cẩn thận trên mặt bàn.

Mười bốn tuổi, khi tất cả các học sinh cùng tuổi không còn dùng bút chì nữa, mà bút tự động cũng là sự lựa chọn tốt nhất cho Mặc Thu.

Sở Ức Quy nhìn thoáng qua Mặc Thu đang chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp chật hẹp, xoay người đi về phía phòng ngủ của Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.

Trong phòng ngủ có một giường đôi, trên mặt đất cũng trải thảm mềm mại, có nệm và chăn đệm mềm mại thoải mái hơn giường Mặc Thu, vải cũng mềm mại thoải mái, giá cả có lẽ không cao nhưng nhất định cao hơn ga trải giường thông thường.

Mà chăn ga trải giường của Mặc Thu có lỗ thủng rõ ràng, là kiểu dáng ký túc xá trường học, Sở Ức Quy không biết giường của Mặc Thu rốt cuộc là Ninh Xảo Trân bố trí hay là kết quả do Mặc Thu nhặt mót.

Trên tủ trang điểm ở đầu giường có thể nhìn thấy khá nhiều thương hiệu mỹ phẩm, giá từ vài trăm đến hàng ngàn, số lượng rất nhiều.

Góc bàn trang điểm có thể nhìn thấy một hộp trang điểm bị khóa lại, không khó để tưởng tượng rằng bên trong được đặt một số đồ trang trí có giá trị.

“Ức Quy, sao bên con lại không nghe thấy âm thanh gì nữa rồi?” Giọng nói của Dương Tiêu Vũ truyền đến, hiển nhiên sự trầm mặc quá mức này khiến người muốn có tin tức như bà không thích ứng được.

“Mẹ, con đang xem phòng.” Sở Ức Quy nghe được tiếng máy hút khói được bật lên ở trong phòng bếp, xác nhận Mặc Thu hiện không nghe được hắn nói chuyện: “Xem ra ba mẹ nuôi Mặc Thu hẳn cũng không tính là nghèo khó, biết hưởng lạc, chỉ là không quá coi trọng anh, phòng của anh…”

Sở Ức Quy quay video phòng Mặc Thu gửi đi.

“Rất sạch sẽ cũng quá đơn giản, con không có cách nào nhìn ra được anh trai có sở thích gì trong căn phòng này.” Giọng điệu của Sở Ức Quy mềm mỏng nhưng cũng nghiêm túc đề nghị: “Nếu không có vấn đề gì… Trước mắt xem ra phải tặng một ít đồ dùng văn phòng phẩm là một đề nghị tốt nhất.”

“Đây là căn phòng quỷ quái gì vậy?” Nhưng mà lúc Dương Tiêu Vũ nhìn thấy căn phòng đã bắt đầu tức giận: “Đây mà cũng được coi là phòng của một đứa bé sao? Sao lại nhỏ như vậy? Ngay cả tiệm tạp hóa cũng không nhỏ đến như vậy!”

Sở Ức Quy chớp chớp mắt, cũng trả lời: “Mẹ, cuộc sống nhà bình thường là như vậy.”

Dương Tiêu Vũ đột nhiên khàn giọng, nghĩ đến Sở Ức Quy từng ở cô nhi viện, mím môi: “Mẹ sẽ không để con của mình có một cuộc sống như vậy.”

Sở Ức Quy nói: “Anh trai sẽ hiểu được tình yêu của mẹ, anh trở về bên cạnh mẹ mới có thể hưởng thụ cuộc sống.”

Dương Tiêu Vũ đáp một tiếng, lặp đi lặp lại: “Con cũng là con của mẹ.”

“Con biết, mẹ không cần lo lắng.” Sở Ức Quy nghiêm túc đáp lại, tầm mắt nhìn về phía Mặc Thu bị kính trong suốt ngăn cản trong phòng bếp.

Có lẽ nhiều người sẽ xấu hổ khi để cho người khác thấy căn phòng cằn cỗi, khăn trải giường bị thủng, giấy nháp bẩn thỉu...

Nhưng Mặc Thu thì lại thản nhiên để cho hắn tùy ý bước vào khu vực riêng tư này.

Mặc Thu cũng không cảm thấy có điều gì bất thường khi nhìn phòng ngủ đơn giản của mình khác xa phòng ngủ tinh xảo của ba mẹ.

Sở Ức Quy không thể phân biệt được đó là do chỉ số thông minh không cao hay là thói quen của cậu nữa.