Chương 14

Máy hút khói cũ chăm chỉ làm việc phát ra tiếng ồn rất lớn nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn khói dầu bay ra.

Sở Ức Quy đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Mặc Thu, Mặc Thu thật sự quá mức mảnh khảnh, cần cổ trắng nõn kia cũng chỉ cần bóp nhẹ một cái là vỡ vụn.

Mặc Thu không cao, lúc đứng ở trước bếp, quả thật giống như đứa nhỏ đang học nấu ăn, nhưng trên thực tế động tác xào rau của Mặc Thu đã rất thuần thục.

Buổi chiều oi bức của mùa hè, Mặc Thu vô thức lau mồ hôi.

“Có cần tớ giúp gì không?” Sở Ức Quy nhìn lướt qua nhưng không tìm được chỗ mình có thể hỗ trợ, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Không cần.” Mặc Thu nói, không phải từ chối mà là thật sự không có.

Mặc Thu không biết giao cho hắn nhiệm vụ gì, mà cậu cũng không có cơ hội để giao nhiệm vụ cho ai, cho nên cũng học được cách tự mình xử lý tốt tất cả.

Nếu thật sự để Sở Ức Quy làm giúp mình chuyện gì đó, hắn sẽ làm cho bản thân và trình tự rất trật tự của Mặc Thu trở nên hỗn loạn.

Mặc Thu rửa tay sạch sẽ, trên mặt bàn đã chuẩn bị xong năm món ăn.

Cậu nhìn thấy bạn của mình ngồi ở trên bàn ăn, tuy rằng nhìn Sở Ức Quy ngồi ở chỗ đó nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy hắn không hề hợp với căn nhà này, Mặc Thu không cách nào chuẩn xác dùng ngôn ngữ để hình dung.

“Tớ nhớ cậu không hề mua những món ăn này mà?” Sở Ức Quy chỉ vào món ăn xa lạ trên mặt bàn.

“Là thức ăn thừa mà ba mẹ tớ để lại ngày hôm qua.” Mặc Thu cũng ngồi xuống bàn ăn.

“Thức ăn thừa sao?” Sở Ức Quy nhìn món ăn trên mặt bàn, chỉ có một món thịt xào ớt đơn giản cùng một món trứng xào rau hẹ chính tay Mặc Thu làm, đó là món ăn gia đình đơn giản.

Có thể nhìn ra được, tuy rằng Mặc Thu thuần thục nấu ăn nhưng cũng không am hiểu lắm, Sở Ức Quy còn nhớ rõ lúc ở trong phòng bếp quan sát Mặc Thu xào rau, cậu sử dụng gia vị rất đơn giản.

Ngay từ đầu Sở Ức Quy đã ngồi vào bàn ăn, chỉ vào món trước mặt: “Vì sao phải bày mấy món ăn này trước mặt tớ?”

“Mấy món này tương đối ngon.” Mặc Thu trả lời cực kỳ chân thành.

Những thứ ngon phải cho bạn bè ăn, Mặc Thu có ý thức phải đối xử tốt với bạn bè.

Dùng thức ăn thừa chiêu đãi bạn bè, tuyệt đối không phải là hành vi lễ phép gì, nhưng hiển nhiên Mặc Thu cũng không rõ.

“Như vậy à.” Sở Ức Quy nhìn món trước mặt, sau khi thức ăn được hâm lại, tuy vẫn còn tản ra mùi của gia vị nhưng đã không còn ăn được, hắn bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn.”

Tâm trạng của Sở Ức Quy cực kỳ vi diệu.

Thật sự không nghĩ tới, hắn được "Bạn bè" chiêu đãi như vậy.

Mà bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, cũng là hắn đề nghị muốn làm bạn với cậu.

“Tại sao nó lại ăn thức ăn thừa mà hai tên chết tiệt kia lưu lại, chẳng lẽ con của tôi vẫn luôn ăn đồ người khác không cần sao?” Dương Tiêu Vũ nghe được động tĩnh bên phía Sở Ức Quy, âm thanh đè nén, càng hiểu rõ lại càng phẫn nộ và vô lực.

“Ức Quy, ba mẹ có thể đưa chút đồ ăn qua không?” Sở Kiến Thụ hỏi, mặc dù bây giờ không phải là lúc thích hợp để gặp mặt, nhưng ít nhất phải cải thiện cuộc sống của Mặc Thu trong khả năng của mình.

Sở Ức Quy thoáng suy tư, hỏi: “Cảm ơn cậu đã nấu cho tớ nhiều món ăn như vậy, tớ có thể gọi đồ ăn giao đến ăn cùng cậu để đáp lễ không?”

“Được.” Mặc Thu chớp chớp mắt, dứt khoát đáp.

Sở Ức Quy vốn còn lo lắng việc này có thể làm cho Mặc Thu có cảm giác bị mạo phạm, làm xong một bàn thức ăn lại muốn gọi thức ăn khác về ăn là hành vi không tôn trọng chủ nhân.

Nhưng rõ ràng Mặc Thu không nghĩ như vậy.

Đơn giản là vì cậu không muốn từ chối Sở Ức Quy mà thôi.

Sở Ức Quy cũng hiểu được một ít về Mặc Thu nên mới mở miệng hỏi.

Sở Kiến Thụ nghe được cậu đồng ý nên đã nhanh chóng dùng điện thoại di động của mình gọi điện thoại cho ông chủ khách sạn năm sao quen thuộc, yêu cầu gấp gáp đưa tới đó một ít thức ăn.

“Ừ, năm món ăn. Được... Có thể... Nhất định phải do đầu bếp trưởng tự tay làm... Làm phiền anh... Nhất định phải làm nhanh, đưa tới càng sớm càng tốt... Cám ơn.”

Ông chủ đối diện hiển nhiên cực kỳ nhiệt tình, bọn họ nhất định phải tận lực thỏa mãn yêu cầu của Sở Kiến Thụ, đây chính là đại nhân vật bình thường muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được, tuy rằng không hiểu vì sao phải đưa đến nơi kỳ quái như vậy, nhưng một thương nhân thông minh sẽ không hỏi quá nhiều.

Dương Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ức Quy, có thể ném hết thức ăn thừa kia không?”

Sở Kiến Thụ có chút bất đắc dĩ: “Tiêu Vũ, không nên làm khó Ức Quy.”

Nhưng Sở Ức Quy lại đột nhiên nói: “Mặc Thu, có thể vứt những thức ăn thừa này đi không?”

Đột nhiên, vợ chồng Sở Kiến Thụ Dương Tiêu Vũ trầm mặc tập thể.

Mặc Thu chớp chớp mắt, nhìn thức ăn thừa vừa mới hâm nóng xong, nhìn lớp dầu mỡ ở trên đã có cảm giác thèm ăn. Vì sao phải vứt đi? Hắn không thích sao? Nhưng rõ ràng đồ ăn rất ngon, vứt đi rất đáng tiếc.

Mặc Thu có chút khó xử.

Không phải lúc nào cũng có cơ hội ăn thức ăn thừa ngon như vậy, đồ sáng nay cậu ăn chính là những món này.

Bây giờ vẫn còn nhớ hương vị ngon ngọt của nó.

“Được rồi.” Tuy rằng Mặc Thu không nỡ vứt đi, nhưng nếu bạn cậu nói muốn vứt, vậy thì vứt đi.

“Cám ơn.” Sở Ức Quy nói.

Mặc Thu đi tìm túi rác, đổ thức ăn vào bên trong, suy nghĩ nếu Sở Ức Quy đi rồi thì cậu có thể…

“Hai món ăn này tớ có thể mang đi không?” Sở Ức Quy bảo hai món ăn Mặc Thu tự mình làm rất ngon.

Mặc Thu chớp chớp mắt, hiển nhiên không hiểu Sở Ức Quy đang làm cái gì: “Mang đi đâu?”

“Không phải cậu nấu mời tớ sao? Đồ ăn đó hẳn là của tớ, để tớ xử lý chúng có được không?” Sở Ức Quy hỏi.

Mặc Thu suy nghĩ hồi lâu.

Hai món ăn này thực sự là cậu nấu cho bạn của mình.

Ba mẹ nấu ăn cho bạn bè, nói chung sẽ không cho cậu ăn, nhưng thức ăn thừa thì có thể.

Nếu không còn thức ăn thừa, vậy cậu sẽ không được ăn.

Vì vậy, cậu nấu đồ ăn cho bạn bè mình ăn, bạn bè cậu có ăn thừa thì ba mẹ cậu cũng sẽ không ăn.

Nhưng đây không chỉ là món ăn nấu cho bạn bè, mà còn là thức ăn chờ ba mẹ trở về ăn.

Cậu phải làm gì đây?

Mặc Thu lâm vào vòng suy nghĩ logic lặp đi lặp lại này.

“Không thể sao?” Sở Ức Quy hỏi: “Đây chẳng lẽ không phải là món ăn mà cậu làm cho tớ sao?”

Mặc Thu chớp chớp mắt.

Đột nhiên cảm thấy thấy mình sai.

Lần này cậu nấu cho bạn bè mình ăn chứ không phải nấu cho ba mẹ mình ăn.

Cho nên cậu phải làm lại cho ba mẹ mình phần khác mới được.

Hai món ăn này đều dành cho bạn bè!

“Có thể.” Mặc Thu đồng ý, nhưng đột nhiên lại đứng lên, vội vàng chạy đến phòng mình, rút mười đồng từ dưới giường của mình, lo lắng đi ra ngoài.

“Mặc Thu?” Sở Ức Quy đột nhiên kêu lên, rất nghi hoặc nhìn cậu.

Mặc Thu quay đầu lại: “Tớ sẽ sớm trở về.”

Cậu phải nhanh chóng đi chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn về một lần nữa, trong tủ lạnh trống rỗng, mẹ vẫn không hề mua thức ăn về để vào tủ.

Trước khi ba mẹ trở về, cậu phải nấu xong đồ ăn.

Sở Ức Quy đứng ở cửa, nghe được tiếng bước chân rầm rầm của Mặc Thu cho đến khi rời khỏi hành lang.

“Cậu ấy…” Sở Ức Quy đứng ở cửa, trong phòng thuê cũng vẻn vẹn chỉ có một mình hắn: “Cậu ấy cứ như vậy để mặc một mình mình ở đây sao?”

Để cho một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt một mình trông nhà, cũng hoàn toàn yên tâm đối với hắn.

Mặc Thu rất tin tưởng tính cách của người khác, hay là nói cậu không có suy nghĩ phòng ngừa người khác?!

Cách suy nghĩ của cậu cực kỳ đơn giản, khi đưa ra một quyết định nhưng lại không quan tâm đến những chuyện có thể xảy ra.

Nếu như không phải vì quần áo rách nát, nhà chỉ có bốn vách tường bao quanh, cũng chưa từng gặp qua người xấu, Sở Ức Quy cảm thấy mình có lẽ có thể may mắn nhìn thấy cảnh mất hết tiền bạc trong nhà vì mình của Mặc Thu.

Sở Ức Quy tựa vào khung cửa nhà, nhìn tòa nhà trống rỗng: “Ba mẹ, hai người có lẽ muốn nếm thử món ăn do anh trai nấu có phải không?”