Chương 12

“Cậu bé vừa mới đến cửa hàng của anh bán giấy két và chai nhựa, anh có quen thuộc với cậu bé không?” Người đàn ông bất ngờ hỏi ông chủ một câu hỏi kỳ quái.

Ông chủ bối rối, tại sao đột nhiên lại hỏi về đứa bé kia?

“Không tính là quen thuộc, chỉ là cậu bé đó thường xuyên tới đây bán phế phẩm.” Ông chủ thành thật nói.

Người đàn ông tùy ý đánh giá mặt tiền của cửa hàng một chút, giọng điệu vẫn bình thường như đang nói chuyện phiếm: “Anh hẳn không phải là người thu phế phẩm, tại sao phải mua phế phẩm của đứa bé kia?”

Ông chủ nghi ngờ nhìn người trước mặt một cái: “Các người là ai?”

“Xin yên tâm, chúng tôi không phải bọn buôn người, cũng không có tâm tư hại người, chỉ muốn tìm hiểu rõ một số việc mà thôi.” Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, mở giao diện thanh toán lên, ghi con số năm trăm tệ lên, khi ông chủ kia thấy cũng sửng sốt.

Nếu như là bọn buôn người, cũng không đến mức hỏi vài câu đã đưa năm trăm tệ.

Ông chủ suy nghĩ, với tình trạng của đứa bé kia, cảm giác bị bọn buôn người bắt cóc không chừng còn tốt hơn bây giờ.

“Tôi thật sự không quen cậu bé, cả nhà của cậu bé tôi chỉ biết mỗi cậu bé. Tôi ở cùng tiểu khu với cậu bé, hôm đó tôi đóng cửa hàng định về nhà, đêm hôm khuya khoắt không muốn nấu cơm, trên đường mua bánh rán thì tôi thấy cậu bé đứng khóc ở cửa hành lang, còn nói mình đói bụng, tôi đã đưa bánh rán cho cậu bé.”

Ông chủ nói xong, liếc trộm người đàn ông trước mặt một cái, thấy đối phương cau mày, mà người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp ở cách đó không xa vẫn nghe động tĩnh bên này lại càng đỏ bừng mắt, nhìn qua... Rất tức giận?

“Dù sao người trong nhà cậu bé hay không về nhà, trong nhà không có gì ăn mới chạy ra ngoài, cũng vừa đúng lúc gặp tôi nên tôi cũng không thể không cho cậu bé ăn. Nếu không cho ăn lỡ may nó có chuyện gì thì người nhà cậu bé tìm đến tôi thì làm sao bây giờ? Tôi cho cậu bé tiền thì cậu bé có thể tự đi mua đồ ăn, nhưng tôi không cho không mà phải để cậu bé tự kiếm tiền theo sức lực của mình, tôi chỉ thu mua phế phẩm của cậu bé theo giá của thị trường chứ không nhiều hơn.”

Ông chủ nhìn thấy người trước mặt khí chất bất phàm, quần áo xa xỉ, nhìn qua cũng biết là người giàu có.

“Những thứ khác tôi cũng không biết, đứa bé kia không nói nhiều, hình như đầu óc không tốt lắm, lúc mới bắt đầu nhặt rác cái gì cũng nhặt, bây giờ mới biết cái gì có thể nhặt cái gì không thể nhặt.”

Sắc mặt người đàn ông không tốt, nhìn qua dường như có chút khổ sở và cô đơn, sau đó chỉ mỉm cười khéo léo: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ đứa bé kia, thật sự vô cùng cảm ơn.”

Người đàn ông nói xong, vừa thao tác gì đó trên điện thoại di động.

Ông chủ có chút ngượng ngùng, rất hiếm khi thấy người ta cảm ơn chân thành như vậy, qua đây cũng cho thấy giáo dưỡng của người này thật sự không tầm thường.

Ông chủ nghĩ chắc người đàn ông này cũng có quan hệ gì đó sâu xa với đứa bé kia.

“Nếu vậy chúng tôi đi trước, cám ơn anh.” Người đàn ông đến bên cạnh người phụ nữ, ôm bả vai người phụ nữ rời đi, cùng lúc đó ông chủ đột nhiên nghe được tin nhắn, chợt nghe được một khoản ba vạn, lập tức lấy điện thoại di động ra nhìn, cùng với tài khoản vừa mới chuyển năm trăm là một tài khoản.

“Móa... Thì ra trên thế giới này làm chuyện tốt thì có thể có hồi báo tốt sao?” Ông chủ khϊếp sợ tột đỉnh.

Bên ngoài chợ ồn ào náo động, Dương Tiêu Vũ tựa vào vai Sở Kiến Thụ.

Bà cắn chặt môi, nhẫn nại nức nở trong cổ họng.

Toàn bộ quá trình đều nghe được từ cuộc gọi của Sở Ức Quy, lực chú ý một lần nữa đặt lên bóng lưng gầy yếu của Mặc Thu.

Mặc Thu kéo chiếc xe nhỏ cũ nát trong tay, chiếc xe kéo nhỏ chỉ có ba bánh xe không thể chống đỡ được toàn bộ tấm ván, ở một góc phía dưới dùng một tảng đá cột vào để làm đệm chân, lúc lôi kéo ma sát phát ra âm thanh rất khó nghe trên mặt đất.

Chiếc xe kéo nhỏ bị tổn hại nhưng lại dùng hết toàn lực chứng minh mình còn có giá trị.

Mặc Thu thật sự rất đau lòng cho chiếc xe kéo nhỏ của cậu, sau khi cẩn thận giấu kỹ mới về nhà.

Tòa nhà cũ nát nhìn qua cũng coi như kiên cố, chỉ là bên trong đã là một mảnh hỗn độn.

Cửa chính hành lang cũ kỹ không có tác dụng phòng ngừa gì, tường hành lang đã không còn chỗ nào sạch sẽ, dây điện bụi bặm lung tung, trong không khí rải rác mùi mốc hòa với mùi rác rưởi thối rữa mà hộ gia đình đặt ở cửa không vứt bỏ.

Sở Ức Quy ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá khi nhìn thấy ánh mắt Mặc Thu đang quan sát rác rưởi, nhưng dường như không có rác rưởi đáng để nhặt, Sở Ức Quy không cần nhìn thấy bộ dáng Mặc Thu đi mở từng bao rác kia ra, cũng không thể nói đây là việc may mắn hay là bất hạnh.

Lúc Mặc Thu mở cửa lớn trong nhà, hành lang âm u bị ánh sáng trong phòng chiếu sáng, cảm giác như ánh sáng đang bắt đầu lan rộng.

Sở Ức Quy có chút ngoài ý muốn.

Trong nhà rất sạch sẽ.

Tuy rằng trong không khí lưu còn lại mùi bia rượu nhàn nhạt, trên vách tường cũng đều là màu vàng do hay hút thuốc bị hun ra, nhưng chỉnh thể lại ngay ngắn trật tự.

Sở Ức Quy không thể tưởng tượng được "Ba mẹ" của Mặc Thu sẽ làm việc nhà này.

“Trong nhà rất sạch sẽ, mọi thứ đều là cậu quét dọn sao? Thật lợi hại.” Sở Ức Quy dẫn dắt hỏi.

Mặc Thu quay đầu lại, mờ mịt nhìn Sở Ức Quy.

Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ là chuyện rất lợi hại sao?

“Chuyện trong nhà đều là tớ làm, ba mẹ phải đi kiếm tiền.” Mặc Thu nói.

“Kiếm tiền, bọn họ kiếm tiền cái rắm ấy. Bọn họ kiếm tiền mà để con trai ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn phải đi nhặt rác sao?! Nó mới mấy tuổi, nó mới mấy tuổi chứ! Nó còn đang đi học, còn đang phát triển thân thể…” Dương Tiêu Vũ nóng nảy, âm thanh tức giận không ngừng truyền đến từ trong tai nghe.

Mặc Thu rửa tay, dùng một cục xà phòng nhỏ rõ ràng là dùng một lần của khách sạn, hơn nữa còn kêu Sở Ức Quy cùng nhau tắm.

Mùi xà phòng quá mộc mạc, cảm giác rất kém chất lượng, còn có rất nhiều cục xà phòng đã dùng còn một miếng nhỏ nhưng không nỡ vứt đi, được đặt ở trong hộp.

Tuy rằng toàn bộ căn phòng đều được quét dọn sạch sẽ nhưng cũng bị chủ nhân chà đạp đến lợi hại, xung quanh đều có thể nhìn thấy dấu vết đồ dùng trong nhà bị sứt mẻ.

“Tớ có thể nhìn xung quanh không?” Sở Ức Quy hỏi.

“Ừ.” Mặc Thu không từ chối.

Phòng ở rất đơn giản, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, căn phòng của cậu là nhỏ nhất. Sở Ức Quy đứng bên trong cũng đã chiếm hơn phân nửa không gian, tuy nhỏ mà sạch sẽ.

Trên mặt bàn học của Mặc Thu trưng bày sách giáo khoa ngay ngắn.

Trên bàn còn có bài tập hè, Sở Ức Quy tiện tay lật vài trang, hơi nhướng mày.

Bài tập rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được cậu viết rất dụng tâm, mỗi một chữ đều viết rất nghiêm túc, chỉ là không quá đẹp.

Xem ngày tháng, là lượng bài tập cần thiết mỗi ngày, chỉ có điều…

Sở Ức Quy liên tục xem các môn khác nhau, tỷ lệ chính xác thấp đến đáng sợ.

Bài tập hè năm lớp năm, những đề mục này đến Sở Ức Quy cũng lười xem, nhưng mỗi một trang Mặc Thu lại nghiêm túc viết xuống… Đáp án sai.