Chương 46

Hà Thanh Thù lo lắng chưa bao lâu thì Viên Viên đã đi tới trước mắt bà, nhón chân ôm lấy bắp đùi, nói bằng giọng nghiêm túc.

“Con, con không sợ sao?” Hà Thanh Thù nhìn Tiểu Đoàn Tử đang bám lấy bắp chân mình, trong lòng vô cùng cảm động, bà định nói gì đó nhưng rất lâu cũng không thốt nên lời.

Viên Viên nghe vậy thì lắc đầu: “Không sợ! Trước đây khi ở trong căn phòng tối nhỏ trên người con cũng có rất nhiều sẹo, các anh chị khác còn có nhiều sẹo hơn. Vết thương ở trên tay chị Tiểu Cầm cũng giống như ở trên mặt mẹ vậy, Viên Viên còn sờ vào nó mấy lần rồi!”

“Phòng tối nhỏ? Phòng tối nhỏ là ở đâu? Con bị thương sao? Bị thương như thế nào? Thương có nặng không? Nhanh! Để mẹ xem!"

Hà Thanh Thù nghe thấy con gái nói trên người mình có rất nhiều vết sẹo thì lập tức không quan tâm đến khuôn mặt của mình nữa, lo lắng kéo con gái ra khỏi lòng, ngồi xổm xuống, xắn tay áo cô nhóc lên kiểm tra.

"Mẹ yên tâm, vết thương trên người em gái đều đã lành rồi, vừa nãy chúng con đã làm kiểm tra sức khỏe toàn thân cho em ấy.”

“Đúng vậy, Thanh Thù em đừng lo lắng hiện tại sức khỏe của Viên Viên rất tốt, ngược lại là em đó, đi chân trần đứng ở bên ngoài lâu như thế sẽ bị lạnh đó!”

Ba cha con Cố Quốc Hưng bị hai mẹ con "bỏ rơi" lúc này cuối cùng cũng phát huy công dụng của mình, bước tới đưa hai mẹ con vào nhà.

"Con thật sự không đau chứ? Căn phòng tối nhỏ mà Viên Viên nhắc đến ở đâu? Hai năm nay con đi đâu vậy?"

Hà Thanh Thù được Cố Quốc Hưng ôm vào trong nhà, vừa vào nhà đã nuốn xuống giường, lại bị người ở sau ôm trở về.

“Hai năm trước Viên Viên bị bọn buôn người bắt cóc sức khỏe không được tốt lắm, ngày hôm trước ở trên đường đi ăn xin thì gặp đc Thần Dương và bạn học cứu đưa tới bệnh viện, lúc đó mới được nhận về…” Cố Quốc Hưng nghe vậy, do dự mấy giây rồi mới nói.

Chuyện này là do mấy người con trai nói cho ông biết, sau khi ở trên xe nghe hết chi tiết mọi chuyện thì huyết áp lên cao, phải mất một lúc lâu sau mới tỉnh lại, hiện giờ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.

Cho nên khi Hà Thanh Thù hỏi, Cố Quốc Hưng chỉ giải thích quo loa, che giấu chi tiết con gái mình mùa đông lạnh giá đi ăn xin như thế nào, bị người nhà họ Hứa và tên buôn người đánh cho phải vào bệnh viện.

“Viên Viên bị bọn buôn người bắt cóc… Còn, còn bị bắt lên phố ăn xin?”

Mặc dù Cố Quốc Hưng có đề cập ngắn gọn đến việc con gái mình phải nhập viện, nhưng Hà Thanh Thù sau khi nghe được thì hai mắt đỏ hoe, kích động cao giọng lặp lại.

Con gái của bà vốn là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, sinh ra trong một gia đình giàu có bậc nhất, cha là người giàu nhất, có sáu người anh trai yêu thương, vốn phải lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến!

Ai có thể ngờ rằng khi mới một tuổi rưỡi đã sống ở bên ngoài và bị bắt nạt đến mức này!

Chẳng trách cô nhóc không sợ vết sẹo trên mặt bà, không phải vì vết sẹo không đáng sợ, mà là vì cô nhóc nhìn thấy thường xuyên nên quen dần và không còn cảm giác gì nữa.

“Mẹ, Viên Viên không sao rồi, người xấu đã bị anh trai bắt lại, Anh trai con nói rằng sẽ giao tất cả những kẻ xấu đã bắt nạt Viên Viên và những bạn nhỏ khác giao cho cảnh sát, để bọn họ bị trừng phạt!”

Trong lòng Hà Thanh thù vô cùng lo lắng, đủ loại cảm xúc tiêu cực hòa quyện vào nhau, Viên Viên nghe nói vậy thì tai ù đi!

Vì vậy cô nhóc dứt khoát bịt tai lại không đọc suy nghĩ của Hà Thanh Thù nữa, đá văng đôi giày nhỏ của mình ra, leo lên giường lao vào vòng tay của Hà Thanh Thù.

“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa, đừng nghĩ về những chuyện trước kia nữa, mẹ cười với Viên Viên một cái được không?”

Hà Thanh Thù nghe được lời nói của con gái, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại, đưa tay lau nước mắt, điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười với cô nhóc: “Đều nghe con gái bảo bối của mẹ hết!”

Cha con Cố Quốc Hưng thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi gọi điện cho người chăm sóc, thấp giọng dặn dò vài câu thì quay về phía hai mẹ con nói:

"Viên Viên, tối nay con ngủ ở đây với mẹ đi. Thanh Thù, em nhớ ăn chút gì nhé. Y tá nói em cả ngày chưa ăn gì. Nếu em ốm, anh sẽ đưa Viên Viên về!"

Hai mẹ con nghe vậy hai mắt sáng lên, Viên Viên hưng phấn lăn lộn trong lòng Hà Thanh Thù, nũng nịu kéo tay áo Hạ Thanh Thư thúc giục: “Mẹ mau ăn đi! Viên Viên muốn ở lại đây!”

“Tiểu Uông, phiền cô giúp tôi đi tới phòng bếp nấu một tô mì rồi bê tới đây!” Hà Thanh Thù nghe vậy lập tức gọi y tá ở ngoài cửa vào, sau khi nói xong dường như nhớ ra điều gì đó, còn nói thêm một câu: “Thêm hai quả trứng luộc nữa! Con gái tôi cũng muốn ăn!"