Chương 44

Đoàn người tiến vào một căn nhà riêng, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng hét từ bên trong, tiếp theo là tiếng bát đũa rơi xuống đất.

"Tôi không ăn! Mang những thứ này đi! Tôi muốn tìm con gái tôi. Con gái tôi đâu? Các người giấu nó ở đâu rồi?”

Trong sân, Hà Thanh Thù đi chân trần chạy ra khỏi phòng, phía sau là một nhóm nữ hộ lý, thấy bà sắp chạy ra khỏi sân mà không mang giày, bọn họ đều chen nhau tới ngăn cản.

“Bà Cố, chúng tôi không giấu con gái của bà. Bà hãy đi giày trước, nền đất rất lạnh, nếu không đi giày sẽ bị cảm đó!”

“Đúng vậy, bà đeo giày vào trước đi, bà không muốn ăn thì chúng tôi sẽ mang đi ngay, bà đừng chạy ra cửa nữa!”

“…”

Trạng thái tin thần của Hà Thanh Thù có vẻ không được bình thường, bà dường như đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không quan tâm đến những lời khuyên của mọi người xung quanh, chỉ muốn đi ra ngoài.

Các y tá đều được Cố Quốc Hưng thuê với giá cao, dù không có người nhà họ Cố ở đây bọn họ cũng không dám dùng sức để lôi kéo bệnh nhân, vì vậy một người trong đó đang chạy ra ngoài tìm thầy thuốc, Không ngờ lúc chạy ra cửa lại nhìn thấy đám người Cố Quốc Hưng đang đi về phía này.

“Tổng giám đốc Cố…”

“Thanh Thù.”

Người chăm sóc nhìn thấy Cố Quốc Hưng đang muốn gọi người, kết quả vừa mới hét lên thì người đã vọt thẳng vào trong sân, ôm chặt lấy vợ vào lòng.

Vốn dĩ mỗi ngày Cố Quốc Hưng rảnh rỗi đều sẽ tới viện điều dưỡng,nhưng hôm nay bởi vì bữa tiệc chiêu đãi và chuyện của con gái nên bị trì hoãn, không ngờ chỉ trong một đêm, bệnh tình của vợ ông lại trở nên trầm trọng hơn.

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, sớm muộn gì bà cũng sẽ hoàn toàn suy sụp trở thành người điên, ông phải nhanh chóng liên hệ với các chuyên gia tâm thần trong và ngoài nước, mời họ đến khám bệnh cho Thanh Thù.

“Quốc Hưng, em lại mơ thấy Viên Viên…”

Hà Thanh Thù tựa vào trong ngực Cố Quốc Hưng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, lý trí được khôi phục không còn kích động nữa. Nhưng khi nghĩ tới con gái, bà vẫn cảm thấy buồn bã nên lại vùi đầu vào ngực chồng khóc rống lên.

"Viên Viên!" Ở cửa viện, Cố Tinh Quân và Cố Minh Sâm nhìn thấy Hà Thanh Thù cảm xúc kích động như vậy, vốn định chờ bà bình tĩnh hơn mới dẫn cô nhóc vào ai ngờ cô nhóc thấy mẹ khóc lại buông tay bọn họ ra chạy vào trong sân!

Tiểu Đoàn Tử người thấp bé dễ dàng chen vào giữa Cố Quốc Hưng và Hà Thanh Thù, nhìn thấy vết sẹo xấu xí ở trên mặt mẹ cũng không sợ hãi, chủ động ôm lấy bà, dùng giọng nói ngọt nào an ủi bà: “Mẹ đừng khóc, Viên Viên ở đây rồi!”

Động tác nức nở của Hà Thanh Thư đột nhiên dừng lại, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy ngón tay bà, bà không thể tin cúi đầu, sau đó nhìn thấy đứa con gái mình ngày nhớ đêm mong xuất hiện ở trước mặt mình!

Hà Thanh Thù nhìn Viên Viên, không dám cử động, thậm chí không chớp mắt, chỉ liếʍ môi, giọng run run nói: "Quốc Hưng, bệnh của em có phải nghiêm trọng hơn rồi không? Hình như em lại nhìn thấy Viên Viên?"

Hầu như ngày nào bà cũng mơ thấy con gái mình trở về, nhưng mỗi khi tỉnh dậy, bà lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, bà thường xuyên gặp ảo giác cho nên khi Viên Viên thực sự xuất hiện trước mặt mình, bà lại không dám tin tưởng, không dám nhúc nhích vì sợ hình ảnh đẹp đẽ trước mắt sẽ biến mất.

Cố Quốc Hưng nghe vậy đau lòng vô cùng, một tay ôm vợ, một tay ôm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái: "Thanh Thù, lần này không phải là bệnh hay là ảo giác, con gái chúng ta thật sự đã trở về rồi!"

Viên Viên cũng gật đầu phụ họa: “Mẹ, Viên Viên không phải ảo ảnh! Không tin mẹ sờ thử xem, con là thật!”

Tay Hà Thanh Thù bị Viên Viên kéo ra, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, khuôn mặt to tròn mũm mĩm giống như kẹo đường, xúc cảm mềm mại còn mang theo chút ấm áp.

Hơi ấm này truyền từ ngón tay đến trái tim, nước mắt Hà Thanh Thù lập tức tuôn rơi, bà ngồi xổm xuống, ôm lấy con gái không nhịn được mà khóc thành tiếng.