Chương 12

Phòng bệnh ở tầng này được sắp xếp đặc biệt cho nhà họ Cố, cả tầng này ngoại trừ Viên Viên thì không có bệnh nhân nào khác.

Để bảo vệ an toàn của Viên Viên, bên ngoài hành lang còn có hai hàng vệ sĩ đứng chỉnh tệ, người dẫn đầu là quản gia Lưu theo chân Cố Minh Sâm tới bệnh viện.

“Bác Lưu, bác đã liên lạc với Tinh Quân chưa?” Cố Minh Sâm đi tới cửa phòng bệnh, dùng tay đóng cửa, tiến lên phía trước mấy bước rồi hỏi quản gia.

“Cậu cả, tôi đã liên lạc với cậu hai rồi, cậu ấy vừa mới quay xong, đã tan làm mười phút trước. Hiện tại đang trên đường từ nơi chụp hình quay phim tới thẳng bệnh viện. Bác Lưu thấy Cố Minh Sâm đi tới lập tức quay người cung kính trả lời.

“Chắc phải mất khoảng nửa tiếng nữa mới tới được, bây giờ tôi có việc ra ngoài một chuyến, đợi lúc Tinh Quân tới đây thì cậu đưa Thần Dương trở về.” Cố Minh Sâm nghe vậy thì gật đầu nói

“Anh, em không muốn về đâu! Em muốn ở đây với anh hai trông Viên Viên.” Cố Minh Sâm vừa nói xong, Cố Thần Dương đang đứng ở sau cánh cửa nghe lén không nhịn được phải đi ra ngoài.

“Cố Thần Dương, hôm nay em trốn học ra ngoài, buổi chiều anh không đưa em tới trường học là đã cho em đủ mặt mũi rồi!” Cố Minh Sâm thấy vậy trưng ra bộ mặt lạnh lùng nói.

“Nhưng mà vất vả lắm mới tìm được Viên Viên, em ấy còn chưa xuất viện em nào có tâm tư đi học!” Cố Thần Dương nghe thấy vậy thì bĩu môi, ấm ức tiếng lên cầm lắc lắc cánh tay Cố Minh Sâm: “Anh cả à, anh cho em nghỉ hai ngày được không? Em ở bệnh viện mấy ngày, đợi Viên Viên khỏi bệnh rồi em sẽ trở về!”

“Em là một học sinh trung học không trở về nhà cũng không đi học, là muốn để mọi người đều biết chuyện Viên Viên trở về sao?” Cố Minh Sâm không dạo động, trái lại giọng điệu càng nghiêm túc hơn.

Các mối quan hệ của nhà giàu vô cùng rắc rối phức tạp. Mấy nhánh của nhà họ Cố mấy năm nay vì không cam lòng thường xuyên chèn ép bọn họ, có thời gian đều tìm tới cửa gây phiền toái.

Mặc dù anh chắc chắn cô nhóc ở trong phòng bệnh chính là Viên Viên, nhưng không có bằng chứng xác thực như báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con thì bị người khác nói bóng nói gió là điều không thể tránh khỏi.

Cố Mính Sâm không thèm quan tâm tới những thứ này, nhưng cha mẹ và Viên Viên thì không như thế được!

Cha mẹ mẹ vì chuyện Viên Viên mất tích đã rất đau lòng, sức khỏe không tốt, nếu trước khi có xét nghiệm giám định AND mà lại nghe được một số tin tức lung tung, cảm xúc lên xuống đột ngột không khéo lại bệnh tình lại nặng hơn.

Viên Viên thì càng không cần phải nói, hiện tại cô nhóc đối với nhà họ Cố còn chưa có cảm giác thuộc vệ, lúc này nếu nói năng linh tinh ảnh hưởng tới tâm trạng, nói không chừng sau này lại không dám ngẩng đầu lên làm người!

Vì vậy Cố Thần Dương phải về nhà, ngày hôm sau đi học như bình thường, như vậy cha mẹ và người xung quanh mới không để ý, sóng êm biển lặng vượt qua mấy ngày này.

“Hay là anh cho em ở lại thêm nửa ngày đi, nửa ngày thôi! Nếu người khác hỏi thì bảo em bị bệnh!”

Cố Thần Dương đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng vẫn không thể bỏ được em gái cho nên chỉ đành nhắm mắt cầu xin.

“Nếu bây giờ em không nắm chắc thời gian ở bên cạnh Viên Viên, thì tí nữa anh hai của em tới sẽ không còn cơ hội đâu.” Cố Minh Sâm không hề dao động, cúi đầu nhìn đồng hồ, đi về phía thang máy.

Cố Thần Dương nhìn bóng lưng anh cả của mình tàn nhẫn rời đi, xụ mặt xuống, không dám lãng phí thời gian, hùng hổ xoay người trở về phòng bệnh.

*

“Cậu cả, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”

Cửa bệnh viện, Cố Minh Sâm tự mình lái xe trên đường cùng với hai vệ sĩ.

Hai người nhìn thấy thiếu gia của mình vẻ mặt ủ rũ phóng xe trên đường, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được lo lắng mở miệng hỏi.

“Chúng ta đi tới con ngõ nhỏ kia, Viên Viên đã làm xong phẫu thuật rồi, bây giờ cũng đã tới lúc xử lý tên lừa gạt kia rồi.” Cố Minh Sâm cười lạnh trả lời.

...

“Buông tôi ra! Mau thả tôi ra!”

"Tôi cảnh cáo các anh, tôi có người chống lưng đó. Mấy người các anh mà đưa tôi đến đồn cảnh sát, đến lúc tôi ra được ngoài thì các người đẹp mặt!”

Khi Cố Minh sâm l;ái xe tới con ngõ nhỏ, ở trong một căn phòng bỏ hoang, Lý Đại Phú đang bị che mắt, trói chặt nằm ở trên nền đất.

Khắp người hắn ta đều là vết thương, nhưng vẫn vùng vẫy, vừa vùng vẫy vừa la hét.

“Ông im miệng đi! Cũng không xem tình hình hiện tại của mình như thế nào, lại còn có gan uy hϊếp ngược lại chúng tôi à?”

“Đúng vậy! Em gái của anh Dương mà cũng dám động, tôi thấy ông chán sống rồi!”

“Tốt nhất là đưa ngươi đến đồn cảnh sát. Nếu anh Cố muốn giữ người lại, thì ông cũng đừng nghĩ có thể mở to mắt đi ra ngoài!”

"..."

Ba người tạm thời phụ trách trông coi Lý Đại Phú không phải kẻ ăn chay, thấy hắn ta miệng không ngừng chửi rủa, thì lập tức tiến lên thay phiên nhau cho hắn ta mấy đá.