Chương 6

Cha mẹ Vinh Ngạn Triết mời bạn tốt cùng thân thích của mình, Vinh Ngạn Triết thì mời mấy người bạn thân đến. Lần này cũng không chỉ vì chuyển đến nhà mới, mà còn có một việc rất quan trọng chính là chúc mừng Vinh Ngạn Triết thi đậu vào Đại học Hoa Mộc, đây là đại học hàng đầu thành phố bọn họ thậm chí là top 10 cả nước, nhà họ Vinh đương nhiên là phải nhiệt liệt chúc mừng một phen.

Người trẻ tuổi chơi trong sân, Mục Tiểu Khả ngồi giữa một đám thanh niên, chọn một vị trí xa trung tâm yên tĩnh ngồi, cậu không làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn hoa cỏ trong viện mà ngẩn người.

Nơi này cậu chưa tới được mấy lần, bởi vì đây là nhà chính Vinh gia, là của người một nhà Vinh gia, kiếp trước cậu gả tới đây cũng chỉ ở chỗ này không đến một tuần. Cha mẹ Vinh Ngạn Triết không thích cậu, dù sao cậu cũng không phải người mà con trai bọn họ thích, cũng không thể sinh con, còn phải bỏ ra một khoản đầu tư lớn. Mặc cho nhà ai cưới về một người đàn ông vô dụng lại còn bị câm như vậy, cũng sẽ không vui vẻ.

Kiếp trước sau khi kết hôn, Vinh Ngạn Triết mang cậu dọn ra ngoài ở, nơi đó hầu như không có ai biết bọn họ. Lúc mới kết hôn, Vinh Ngạn Triết còn cho phép Mục Tiểu Khả đi học, cho nên lý do chọn nhà mới đó chính là gần trường đại học. Cho nên ngay từ đầu Mục Tiểu Khả cũng không biết ý đồ của Vinh Ngạn Triết.

Về sau cậu mới hiểu được, lý do chọn phòng cưới ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy không phải là gần trường đại học, mà là nơi đó cách khu đô thị nhộn nhịp khá xa. Dần dần, cậu giống như một người vô hình trong vòng quan hệ chung của họ, không mất nhiều thời gian, người khác đã quên nhà họ Mục có một đứa con trai nhỏ còn nhà họ Vinh có một người con dâu nam.

Vinh Ngạn Triết có thể dễ dàng nhốt cậu, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, không phải không có nguyên nhân, là trước kia cậu quá ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu mà thôi.

Nhìn qua cửa sắt lớn của biệt thự thấy khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, xe cộ qua lại, Mục Tiểu Khả đột nhiên muốn về nhà.

"Này!"

Đột nhiên một thiếu niên dùng sức vỗ mạnh vào vai Mục Tiểu Khả một cái, Mục Tiểu Khả thoáng cái nghiêng ngả lảo đảo, cả người cả ghế cùng ngã xuống bãi cỏ.

Hơn mười người trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ đều sững sờ đứng tại chỗ.

Mục Tiểu Khả bị dọa sợ, l*иg ngực nghẹn lại, có chút cảm giác không thở nổi, chờ cậu phục hồi tinh thần, vài người lớn hơn đang đứng bên cạnh đỡ cậu dậy, "Em không sao chứ?"

Cậu lắc đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu khoa tay múa chân một chút, lập tức nhớ tới bọn họ không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, liền lấy ra một quyển sổ nhỏ viết hai chữ "Cảm ơn".

Thiếu niên vỗ vai cậu vẫn còn đứng bên cạnh, cậu chỉ là nhìn thoáng qua, đối phương bị ánh mắt của cậu nhìn thì kinh ngạc một lát, nhưng vẫn cứng cổ bày ra bộ dáng rất đúng lý hợp tình.

Mục Tiểu Khả vỗ vỗ cọng cỏ trên người mình, cười với mấy người vươn tay đỡ cậu, liền không ở lại nơi đó nữa.

Cậu mơ hồ nhớ tới hình như thiếu niên đó là thanh mai trúc mã của Vinh Ngạn Triết, cậu không nhớ rõ, mà cũng không muốn qua tâm, tốt nhất là cả đời đừng tiếp xúc với nhau.

Cho nên cái vỗ này cậu nhận, không sao cả, không cần phải để ý.

"Em trai cậu thật sự là kẻ câm à?"

Mục Tiểu Khả từ xa nghe được một câu như vậy, cậu mím môi, tiếp tục bước đi.

"Cậu định đi đâu?"

Giọng nói của Vinh Ngạn Triết bất thình lình vang lên, Mục Tiểu Khả theo phản xạ mà đứng sững tại chỗ, cả người căng cứng, sống lưng ớn lạnh.

Mục Tiểu Khả ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cậu ám chỉ với mình, Vinh Ngạn Triết bây giờ còn chưa chán ghét cậu như vậy, vẫn chưa cường bao cậu, càng không có khả năng nhốt cậu lại, cậu không cần sợ.

Nhưng cậu vẫn không có dũng khí đối mặt với Vinh Ngạn Triết, dùng tay ra hiệu mình muốn đi vệ sinh.

Vinh Ngạn Triết không hiểu, "Cái gì?"

Mục Tiểu Khả lúc này mới nhớ tới, kiếp trước Vinh Ngạn Triết sau khi nhốt cậu lại mới miễn cưỡng có thể hiểu được lời cậu muốn diễn đạt.

Mục Tiểu Khả viết: WC.

Vinh Ngạn Triết nhíu mày, "Phía bên phải tầng một có một nhà vệ sinh. ”

Mục Tiểu Khả vội vàng gật đầu, bước nhanh vào nhà.

----------

Cảm ơn bạn Ms Nga đã đề cử truyện ạ <3