Chương 5

Mục Tiểu Khả ăn xong điểm tâm liền ở trong phòng sửa sang lại đồ đạc của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng ba cậu hơi không kiên nhẫn vang lên, "Có khách tới, mau xuống lầu.”

Mục Tiểu Khả vội vàng đứng dậy mở cửa, ba cậu nhìn thấy cậu còn mặc đồ ngủ, càng mất hứng, "Thay quần áo đi rồi xuống nhà.”

Mục Tiểu Khả muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng ba cậu đã xoay người xuống lầu.

Thay quần áo xong xuống lầu, Mục Tiểu Khả nhìn thấy người ngồi trong phòng khách vậy mà lại là người nhà Vinh Ngạn Triết!

Mục Tiểu Khả cực kỳ kinh ngạc, còn chưa kịp dời tầm mắt, Vinh Ngạn Triết nhạy bén nhìn lại, Mục Tiểu Khả sợ tới mức thiếu chút nữa giẫm nhầm bậc thang.

"Ồ, Tiểu Khả xuống rồi à.”

Mục Hướng Dương cười cười, "Đứa nhỏ này gần đây nghỉ lễ nên làm biếng, mau tới chào hỏi cô chú đi.”

Mục Tiểu Khả lúng túng gật đầu với bọn họ, cha mẹ Vinh Ngạn Triết cũng không thèm để ý cậu không mở miệng chào hỏi, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Mục Hướng Dương, "Hai ngày nữa nếu Mục tổng rảnh rỗi thì phải dẫn theo hai đứa nhỏ hai đứa trẻ đến chơi nhé, nhà mới phải có nhiều người mới vui chứ."

Mục Hướng Dương tự nhiên là đồng ý.

Mục Tiểu Khả lúc này mới nhớ đến, thì ra năm nay cũng là năm Vinh Ngạn Triết chuyển đến Phong Lâm Uyển, trở thành hàng xóm với nhà bọn họ.

Phong Lâm Uyển là một trong những khu biệt thự đầu tiên của thành phố Y, nằm ở trung tâm của thành phố, mặc dù thành phố Y mở rộng nhiều năm, nhưng khu trung tâm cũ này vẫn vô cùng phồn hoa. Mà khu biệt thự này cũng đã sớm không còn nhà mới, căn nhà mà nhà họ Vinh dọn vào là do ông ngoại Vinh Ngạn Triết để lại.

Mục Tiểu Khả ở một bên ngoan ngoãn nghe, trong lòng lại rất bài xích, nhà họ Vinh…cậu thực sự không thích.

Người nhà họ Vinh còn chưa rời đi, Phó Gia Uân đã tới tìm Mục Giai, nhìn thấy cha mẹ Vinh Ngạn Triết liền rất khách khí chào hỏi, "Dì, chú.”

Mục Tiểu Khả đứng ở một bên nhìn bọn họ thân thiết như người một nhà, chính mình tựa như người ngoài cuộc. Phải, cậu vốn là người ngoài. Phó gia và Mục gia là hàng xóm mười mấy năm, Phó Gia Uân và Mục Giai cũng coi như là thanh mai trúc mã, mẹ của Phó Gia Uân và Vinh Ngạn Triết còn là chị em ruột, hai người này lại vô cùng yêu anh trai cậu. Bọn họ vốn đã thân thiết từ trước.

Nhìn bọn họ vui vẻ hòa thuận như vậy, Mục Tiểu Khả cảm thấy rất buồn bã, cậu xoay người muốn rời đi, Mục Giai lại ở trước mặt mọi người gọi cậu lại, "Tiểu Khả, em đi đâu vậy, cùng các anh đi chơi đi, vài ngày nữa anh sẽ khai giảng, nên giờ cùng anh đi chơi chút nha.”

Mục Tiểu Khả nắm chặt tay, cuối cùng cậu vẫn lắc đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với bọn họ, "Em muốn về phòng đọc tiểu thuyết.”

May mà chỉ có hai cha con nhà họ Mục hiểu được lời nói của cậu, bằng không bỏ lại khách quý trong nhà mà trốn vào phòng đọc tiểu thuyết, để cho khách biết thật đúng là mất mặt.

Cho nên mặc dù Mục Hướng Dương tức giận, cũng vẫn phải giúp cậu che dấu, miễn cho Mục gia ở trước mặt người khác mất mặt.

Mục Hướng Dương phất tay với Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả gật gật đầu liền lên lầu, Mục Hướng Dương ngượng ngùng giải thích với những người khác: "Tiểu Khả mấy ngày gần đây tinh thần không tốt, để nó về phòng đọc sách, mấy đứa đi chơi đi.”

Hai ngày sau là ngày nhà họ Vinh chuyển đến nơi ở mới.

Phong Lâm Uyển đã lâu không náo nhiệt như vậy, khu đất biệt thự yên bình trước đây bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, Mục Tiểu Khả mặc lễ phục nhỏ mà ba đã chọn đứng ở cổng lớn nhà mình, cậu đang ngẩn người, cũng là đang xây dựng tâm lý, chuẩn bị đến Vinh gia.

Mục Tiểu Khả vốn không muốn đi, nhưng lại không muốn bị anh trai nói với ba sau lưng mình là cậu không thể hòa nhập được, cuối cùng cậu đành nhượng bộ.

Hơn nữa nếu cậu cố ý không đi, nhất định sẽ bị hai anh em nhà đó trách móc, dù sao thì anh trai cậu nhất định sẽ nắm lấy cơ hội bôi nhọ cậu ở trước mặt hai người này.