Chương 7

Trong phòng là địa bàn của người lớn, Mục Tiểu Khả vừa bước vào liền bị mọi người chú ý, cậu chỉ có thể chào hỏi với họ.

Ba Mục nhìn con trai mình xông vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng có chút bất mãn.

Ngồi bên cạnh là bác sĩ tư nhân đã hợp tác với mấy nhà bọn họ từ lâu, năm đó khi Tiểu Khả bị câm, ông cũng có giúp đỡ.

"Không phải nói Tiểu Khả mấy năm nay rất hoạt bát sao, sao giờ trông có vẻ sợ người thế kia, gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?"

Ba Mục bất đắc dĩ cười cười, "Không biết, có thể là đến thời kỳ phản nghịch rồi. ”

Lời nói của người lớn Mục Tiểu Khả cũng không biết, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu nhanh chóng rẽ vào sân sau.

Kết cấu lầu một nhà họ Vinh tương đối đơn giản, hai phòng giải trí có cửa sổ sát đất thông với sân sau, trong sân cũng có một đình nhỏ có thể dùng để tiếp khách.

Mục Tiểu Khả từ phòng bi-a đi ra, đến dưới tán ô trên bãi cỏ ngồi xuống, buổi chiều có chút nóng, có lẽ cậu nên tìm một gian phòng bật điều hòa ngủ.

Cậu chậm rãi nằm xuống, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, kỳ nghỉ hè còn có vài ngày nữa là kết thúc, cậu muốn đi học, cậu không biết đầu óc mình còn hoạt động nữa hay không, còn có thể học tập được không nữa, cậu vốn cũng không phải rất thông minh, hiện tại lại có tâm sự nhiều như vậy, có thể học càng kém hay không?

Sau này đi học nên làm gì đây, trong trường học cũng có rất nhiều người thích ức hϊếp cậu, kiếp trước cậu tự cho là đúng coi anh trai và bọn Vinh Ngạn Triết là chỗ dựa vững chắc, cáo mượn oai hùm mà ngăn cản mấy tên xem thường ức hϊếp cậu, nhưng kiếp này nhất định không thể làm như vậy, nếu không vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ kiếp trước.

Không thân thiết với anh trai, không dùng danh tiếng của hai hotboy trường làm lá chắn, khả năng cậu bị người ta ức hϊếp càng lớn hơn... Mục Tiểu Khả không khỏi thở dài. Bất quá nếu cậu đã quyết định, vậy cho dù như thế nào, mặc kệ có bị người khác ức hϊếp hay không, cậu cũng phải cách xa Mục Giai.

Đột nhiên, bên chân cậu xuất hiện một bóng đen, cậu tập trung nhìn lại, vậy mà là một chú chó đen cường tráng, tim Mục Tiểu Khả gần như ngừng đập, cả người run rẩy nhảy đến ven tường.

Con chó này... Cảnh tượng kinh khủng đẫm máu trong đầu ùa ra, cậu cảm thấy nghẹt thở, cậu sợ hãi, cậu không muốn thấy con chó này, không muốn!

"Cậu..." Một bàn tay bắt lấy cậu, cậu quay đầu nhìn, ngay lập tức giãy dụa, trốn vào góc tránh khỏi người nọ và chó.

Vinh Ngạn Triết nhìn thấy mặt Mục Tiểu Khả không còn chút máu nào, sợ hãi nhìn hắn và con chó đen kia, giống như bọn họ là yêu quái ăn thịt người vậy.

Ngay sau đó, Mục Tiểu Khả nhũn chân ngã xuống, phảng phất một giây sau sẽ tắt thở.

Vinh Ngạn Triết lập tức sai người dắt chó đi, nhưng Mục Tiểu Khả đã sớm mất đi ý thức ngã trên mặt đất.

Mục Tiểu Khả nghe thấy người xung quanh nói chuyện, hoảng hốt nhận ra mình đã ngất đi, mà đèn trên đỉnh đầu đường nét thiết kế đơn giản càng khiến cậu phát điên hơn... Đây là phòng ngủ của Vinh Ngạn Triết, cậu mạnh mẽ đứng dậy, đẩy tấm chăn tối màu trên người ra, cậu không thể ở lại đây, tất cả mọi thứ ở đây, kể cả tấm chăn này đều khiến cậu cảm thấy sợ hãi và ghê tởm!

"Tiểu Khả!" Bác sĩ đè lại động tác đang muốn xuống giường của cậu.

Mục Tiểu Khả rốt cục ý thức được xung quanh có mười mấy người đang vây quanh cậu.

Nhưng dù có thế nào, cậu vẫn kiên trì đứng lên, bác sĩ nhìn cậu như vậy, càng xác định suy nghĩ trong lòng.

"Mục tổng, tìm thời gian dẫn con trai ngài đi khám bác sĩ đi, loại phản ứng tâm lý căng thẳng này không phải là đang trong thời kỳ phản nghịch.”

"Cái gì... Vậy nó nói không nói được cũng là thật?"

Nghe được những lời này của cha mình, Mục Tiểu Khả không thể nhẫn nại nữa, ôm lấy túi nhỏ của mình, cũng không quay đầu lại lao ra khỏi nhà họ Vinh.