Chương 22

Bên này, Dụ Hạnh Chu tắm rửa xong cũng trèo lên giường.

Anh quấn mình thành một quả bóng nhỏ, như vậy khiến anh thấy anh thấy thoải mái hơn.

Chậm chạp mở điện thoại lên.

Sau đó liền thấy tin nhắn mà Lục Nguyên Dập gửi tới.

Lục Nguyên Dập: [Anh Dụ của em ngủ ngon nhé.]

Dụ Hạnh Chu: [Ừ, cậu cũng ngủ ngon.]

Lục Nguyên Dập chờ cho anh trả lời tin nhắn của mình xong thì không đi ngủ ngay mà chụp màn hình rồi gửi vào nhóm chat ký túc xá 515.

Lục Nguyên Dập: [Hình ảnh.]

Thương Thời Kiệt: [Vãi l!!! Điên rồi à!! Cậu đừng có bảo với tôi đây thật sự là Dụ thiếu đấy nhá!!]

Hàn Kỳ: [Đừng nghi ngờ, đây đúng là ảnh đại diện mà Dụ thiếu dùng cho tất cả các tài khoản mạng xã hội của anh ấy….]

Thương Thời Kiệt: [Tại sao? Dựa vào cái gì? Tôi suy nghĩ nát óc cả nửa ngày vẫn chẳng thể hiểu được.]

Quách Soái Soái: [Này mà còn cần cậu phải suy nghĩ cẩn thận lâu như thế à? Vì sao Lục Nguyên Dập lại cất công gửi hẳn vào group chat, cậu còn chưa hiểu sao hả bé ngốc? Cậu ta đang ép tất cả chúng ta phải nhìn thấy!!!]

Hàn Kỳ: [Má, tâm cơ vl.]

Quách Soái Soái: [Tôi muốn đá cậu ta ra khỏi group yên bình này, các anh em có đồng ý không? Cô lập cậu ta!]

Lục Nguyên Dập thu hồi một tin nhắn.

Lục Nguyên Dập đã tự động rời khỏi group.

C17.

Hàn Kỳ đang chuẩn bị đá người ra khỏi group thì thấy Lục Nguyên Dập đã biết điều tự giác thoát ra, y vén màn giường lên.

"Này, Lục Nguyên Dập, thật sự luôn ấy hở? Nếu không ấy thì lại gửi mấy ảnh của Dụ thiếu cho tôi được không? Sau đó chúng ta làm hoà?"

Đằng sau tấm màn giường truyền tới giọng nói lạnh lùng của Lục Nguyên Dập: "Biến đi."

Hàn Kỳ lè lưỡi, Lục Nguyên Dập đúng là keo kiệt, kén chọn, hào phóng một xíu với bạn bè anh em không được à?

"Thiếu gia nhỏ là của mọi người!" Hàn Kỳ không hài lòng rống to.

Lục Nguyên Dập vén màn giường lên, nghiêng đầu ra bên ngoài, giơ điện thoại ra, xoay ngang, bên trên viết hai dòng chữ thật to.

Biến, của tôi.

Thiếu gia nhỏ là của tôi!



Tháng tiếp theo đó, Lục Nguyên Dập sẽ luôn tình cờ chạm mặt với Dụ Hạnh Chu.

Ngẫu nhiên gặp nhau ở nhà ăn, ngẫu nhiên gặp nhau ở bể bơi, có khi, đi WC rửa tay thôi cũng ngẫu nhiên gặp mặt nhau được.

Thậm chí Dụ Hạnh Chu còn hơi nghi ngờ, liệu có phải mình bị Lục Nguyên Dập theo dõi bám đuôi hay không nữa.

Sao mà, anh tới chỗ nào cũng chạm mặt với Lục Nguyên Dập thế nhỉ?

Dụ Hạnh Chu rửa tay xong, vẫy vẫy cho bớt nước, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tờ khăn giấy.

Lục Nguyên Dập nhìn anh, nhỏ giọng nói:

"Anh Dụ, khăn đây, anh lau tay đi ạ."

Ngay lúc Dụ Hạnh Chu đang muốn nhận lấy tờ giấy kia thì Lục Nguyên Dập đã nắm lấy cổ tay anh, tỉ mỉ cầm khăn giấy lau giúp, lau vô cùng nghiêm túc.

Bàn tay của Dụ Hạnh Chu rất trắng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay thì có màu hồng nhạt nhạt.

Cổ tay tinh tế nhỏ nhắn, chỉ cần một cái siết vừa vừa thôi là đã có thể nắm chặt trong tay. Ừm, bàn tay xinh xắn thế này, chỉ nên nằm trong tay của mình. Lục Nguyên Dập đã nghĩ thế.

Lại có thể, hoặc là đeo một cái còng tay, đại khái thì… Đó sẽ là một cảnh tượng mỹ diễm mê người lắm.

Ánh mắt của cậu quá mức thẳng thắn.

Thật ra Dụ Hạnh Chu đã dần quen luôn, trong tháng này, có không biết bao nhiêu lần Lục Nguyên Dập đã nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt đó rồi.

Đặc biệt là khi họ ở bể bơi.

Cậu nhóc cố tình vùng vẫy trong nước, gọi thật to tên của anh: "Anh Dụ ơi, anh Dụ cứu em. Em không biết bơi, anh Dụ."

Dụ Hạnh Chu nghe được tiếng kêu cứu thì ngay lập tức dừng lại động tác bơi ngửa, chậm rãi đứng thẳng trong nước.

Nước trong bể bơi ở đây chỉ cao tới cằm của anh, anh cao 1m83, đừng nói tới Lục Nguyên Dập cao tới 1m89, chắc chắn là có chuyện xảy ra thật đấy à?

Hai cánh tay của Lục Nguyên Dập đập đập vùng vẫy, vỗ ra bọt nước tung toé, một ít nước bắn lên cả mặt của Dụ Hạnh Chu.

Dụ Hạnh Chu vô thức giơ tay lên che mặt lại, không nghĩ tới bản thân đột nhiên bị người khác ôm lấy.

Lục Nguyên Dập ôm chặt lấy eo của anh.

Cả hai đều trần trụi thân trên, chỉ mặc độc một cái quần bơi, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Lục Nguyên Dập khiến Dụ Hạnh Chu cảm thấy mình cực kỳ bất thường.

Bởi vì còn đang ở trong nước, miếng dán ngăn mùi cũng bị ngấm ướt nhẹp, cho nên dán cũng chẳng khác gì không dán cả.

Mùi hương pheromone hoa sơn chi thoang thoảng truyền ra như có như không đầy quyến rũ, trêu ghẹo lên tuyến thể của Alpha đối diện.

Mùi bạc hà vẫn không kìm nén được mà chậm rãi toả ra.

Omega cấp S và Alpha cấp S có sức hút bẩm sinh với nhau, họ cũng là những người thuộc top mạnh nhất trong lĩnh vực riêng của mình.

Họ thử thách lẫn nhau, dụ dỗ lẫn nhau, cuối cùng dung hợp…

Những đoá sơn chi được bao bọc trọn vẹn trong mùi bạc hà mát lạnh, cậu đứng thẳng lưng, ngạo nghễ sừng sững, vọng tưởng sẽ có được nhiều hơn.

Dụ Hạnh Chu có chút hơi đau đầu, anh còn chưa kịp suy nghĩ làm sao thể tránh thoát thì pheromone ngược lại đã thần phục trước một bước.

Anh đẩy đẩy bả vai của Lục Nguyên Dập.

Lục Nguyên Dập cúi đầu, siết chặt vòng tay kia thêm một chút nữa, gác cằm lên vai của Dụ Hạnh Chu, vô cùng đáng thương mà lẩm bẩm:

"Anh Dụ, em đã sợ lắm, chúng ta về đi có được không ạ? Em không thích bơi chút nào."

"Em càng không thích có nhiều người nhìn anh Dụ như thế đâu…"

Kỳ thật, Dụ Hạnh Chu biết, những ánh mắt của đám Alpha đó rất trắng trợn, du͙© vọиɠ không thèm che giấu một chút nào.

Ngay cả khi có những người dù không biết anh là Omega cấp S, nhưng vẫn bị kí©h thí©ɧ bởi vẻ ngoài của anh.

Anh đã quen rồi, nhưng lời của Lục Nguyên Dập nghe thế nào cũng thấy kỳ quái, bộ cậu nhóc không nhìn chằm chằm anh à? Còn một tấc lại muốn thêm một thước ôm lấy anh đây này.

Lục Nguyên Dập tham lam hít lấy mùi hoa nhàn nhạt kia, cậu thực sự rất thích, rất say mê, khiến cậu chìm đắm vào đó.

Rốt cuộc cậu không nhịn được, dán đôi môi lạnh lẽo vì ngâm nước lên vùng trũng của xương quai xanh của anh, như thế cũng có thể xem như là hôn rồi nhỉ.

Dụ Hạnh Chu nhận thấy động tác lạ lùng của cậu, liền lặng lẽ lui về sau.

Không ngờ, chân của anh lại bất ngờ bị trượt một cái, ngã ngửa về sau. Lục Nguyên Dập ôm anh, cho nên cũng bị ngã theo.

Dụ Hạnh Chu không biết có phải Lục Nguyên Dập cố ý hay không, bàn tay đang đặt trên eo của anh đột nhiên "không cẩn thận" trượt từ thắt lưng xuống mông anh…

Anh tức giận trừng mắt một cái, Lục Nguyên Dập lập tức yếu đuối ngã xuống, áp đảo anh.

Hơn nữa môi của cậu còn "vô tình" dán lên môi Dụ Hạnh Chu.

Tuy rằng chỉ là một cái chạm phớt nhẹ qua tựa lông vũ quét qua, nhưng cảm xúc đó đã khắc ghi thật sâu trong ký ức, bây giờ chỉ cần nhớ lại một chút thôi là lại mặt đỏ tai hồng.