Chương 533: Sóng to gió lớn (2)

“Anh có thể đăng ký không? Thử để tên tôi vào xem." Giang Tuyết Luật cảm thấy nói thế này rất đường đột, cậu cũng không nghĩ bản thân ảnh hưởng gì to lớn: “Tôi nhìn thấy một vài cảnh tương lai…”

Cậu nhìn thấy bên trong bức tường cao rộng, có bốn năm người đang gây bạo loạn, cảnh tượng hết sức lộn xộn, lại thấy một chiếc xe bus to, một cánh ruộng ngô… những hình ảnh này lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa, liên hệ giữa chúng là gì? Còn chưa đợi Giang Tuyết Luật nhìn rõ, chúng đã biến mất trong nháy mắt, Giang Tuyết Luật chợt hiểu ra, đó là bởi vì cậu không phải người trong cuộc.

Chỉ có thể nhìn thấy trong thoáng chốc.

“Cậu lại nhìn thấy cái gì?” Mạnh Đông Thần dựng tóc gáy: “Để tôi thử xem."

Mạnh Đông Thần tìm cách thử một lần, anh ta gửi email kèm theo một văn bản dài trăm chữ cho ban quản lý, muốn xin đặc quyền cho bản thân, đúng như dự kiến, anh ta đã bị nhà giam Lam Bác Sơn từ chối. Lần thứ hai chỉnh sửa lại email, Mạnh Đông Thần ngẫm nghĩ, viết tên Giang Tuyết Luật và lời tiên tri của cậu vào, đơn xin lần hai được duyệt luôn, phía nhà giam còn nói, anh Mạnh, chúng tôi sẽ hỗ trợ anh hết sức trong thời gian một tháng anh ở trong nhà giam, xin hỏi anh còn có yêu cầu nào không.

Thế mà duyệt thật này? Mạnh Đông Thần không thể tin nổi.

Đến thời gian bắt đầu vào đó cũng phê chuẩn rồi, trong vòng hai ngày, Mạnh Đông Thần bắt buộc phải thu dọn xong hành lý.

“Nhất định phải giữ liên lạc với tôi đó, anh Mạnh." Giang Tuyết Luật nghiêm túc.

“Nhất định rồi, mắt tôi chính là mắt cậu." Mạnh Đông Thần quyết định, mỗi ngày sau khi kết thúc đều sẽ báo cáo tình hình của mình với Treasure.

Bấy giờ Giang Tuyết Luật mới yên tâm, cùng lúc đó, tại phòng tắm công cộng ở trung tâm thành phố đang xảy ra một vụ xung đột đẫm máu.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Giang Tuyết Luật vốn dĩ đang yên bình đọc sách, thình lình ngẩng đầu lên, trong đầu cậu xuất hiện vô số từ ngữ, “chảy máu”, “xung đột”, “kiêu ngạo chuyên quyền”, “một tay che trời” và “bệnh tật”, “những chiếc ô dù che phủ thành phố Giang Châu”, thế này là sao?

Giang Tuyết Luật tức tốc cầm bút viết những từ mấu chốt xuống, khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt trắng đen rõ ràng tĩnh lặng, cố gắng giải mã bí ẩn như đang giải toán.

……

Một thanh niên ngồi trên chiếc ghế thoải mái, vốn dĩ anh ta đang ngủ, chợt nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đang vất vả ở bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc đen dài làm anh ta mê mẩn, anh ta vươn tay ra theo bản năng.

“A!” Tiếng hét của cô gái nhanh chóng vang lên, kèm với đó là tiếng tát vang giòn: “Sao thế Nana?"

Anh trai của nhân viên nữ này nhanh chóng chạy tới.

Mặt Nana tái nét, không đầu không đuôi nói: “Anh, anh ơi, vị khách này quấy rối em! Vừa nãy sờ vai của em!”

Tôn Nam Thần cũng thừa nhận: “Em gái anh rất xinh đẹp, rất giống nữ minh tinh kia, để cô ấy phục vụ tôi đi.”

Gương mặt cô em gái hẵng còn kinh hãi, giọng còn run run, rõ ràng đã bị dọa sợ rồi, vẻ mặt người đàn ông thoắt cái trở nên bất thiện: “Quý khách, anh coi chỗ chúng tôi là gì? Quán bar hay hộp đêm, ở đây là trung tâm tắm gội chính thống…”

Tôn Nam Thần cũng tức giận cười khẩy, vén chiếc khăn tắm màu trắng lên: “Mày biết bố mày là ai không?”

Người đàn ông vừa nghe liền hiểu, chẳng phải là lời thoại điển hình của Nhị Thế Tổ đây sao, trong lòng chợt có dự cảm không lành, anh ta khó chịu nói: “Quý khách, cho dù anh là ai, anh cũng nên…”

Ngay giây sau có người giữ chặt lấy anh ta, nói một câu bên tai anh ta, sắc mặt người đàn ông bỗng chốc thay đổi, lòng trĩu nặng, nín lặng hồi lâu, sau đó, anh ta lặng lẽ siết chặt ngón tay, kéo em gái mình tới: “Bỏ đi."

Biết cậu ta là ai rồi chứ gì?

Ánh mắt Tôn Nam Thần tràn đầy giễu cợt, vẻ mặt khinh thường, mắt lướt qua người đàn ông sắc như dao, rồi nhìn về phía cô gái.

Trước giờ cậu ta luôn như vậy, nhắm trúng con mồi nào đều nhìn chằm chằm như hổ đói.

“Anh! Không ngờ anh lại là người như thế!” Cô gái vô cùng thất vọng, trái tim cô tan vỡ, cô ta lần đầu chứng kiến mặt tối của thế giới, lại đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, không hiểu những kiềm chế và nhẫn nại của người lớn.

“Nana em… em không hiểu đâu!” Cô em gái xinh đẹp trẻ trung này của anh ta sao có thể hiểu gia thế sau lưng Tôn Nam Thần, ở thành phố Giang Châu, nhà họ Tôn không chỉ một tay che trời, cùng với đó còn là bá chủ một phương, người vừa có tiền vừa có quyền như cậu ta, sao họ dám chọc vào cơ chứ?

Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đợi qua lần này.

Phần lớn mọi người đều muốn một sự nhịn chín sự lành, ai biết người trong cuộc lại không muốn.

“Hừ, mày là cái thá gì." Tôn Nam Thần bước lên, vỗ vào mặt người đàn ông, hành động nhẹ nhàng nhưng lại có chút nhục nhã, ngay lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một cái tát từ đâu vọt tới: “Cút ra, tao muốn em gái mày."