Chương 1-2

"Nhan Hiểu Vũ, sao em không nói chuyện?" Sau khi tổng giám đốc nhìn thấy cô đi vào, bỏ xuống việc đang làm trong tay, cười như không cười nhìn cô.

Bờ vai của anh rất rộng, đường cong cái mũi và hàm dưới mười phần lưu sướиɠ đẹp mắt, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy, con ngươi không chuyển động nhìn chằm chằm cô.

"Em... Em sẽ làm việc thật tốt, không cô phụ sự tín nhiệm của tổng giám đốc..." Cô có chút xấu hổ, muốn cố gắng vì chính mình nói vài lời tốt đẹp, tranh thủ cơ hội cuối cùng này.

Ai biết, anh lại bật cười, còn cười đến ngửa tới ngửa lui, giống như cô nói gì đó đặc biệt buồn cười.

"Nhan Hiểu Vũ, em không nhớ anh là ai sao?" Tổng giám đốc cười đủ, bình tĩnh lại hỏi.

Nhớ kỹ, làm sao không nhớ được, cô ở trong lòng nói thầm. Lúc học cấp 3 cô và anh chính là học cùng một lớp. Khi đó hai chúng ta là học sinh ít giao tiếp với nhau nhất trong lớp học, cô là học sinh ngoan ngồi ở phía trước, còn anh là học sinh quậy ngồi ở cuối cùng.

Sau đó bởi vì đánh nhau với người khác, đánh đối phương đến nằm bệnh viện, chính mình cũng suýt chút nữa liền ngồi tù, vẫn là ba của anh ra tay vớt anh ra. Lúc sau, anh làm thủ tục nghỉ học, nghe người ta nói là bị trong nhà đưa đến một trường nội trú tư nhân ở nước ngoài.

Có ba là đại gia tài chính ở phía sau chống lưng, cũng không có gì lạ khi ngân hàng đầu tư này chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi như vậy là có thể làm được lớn như thế.

Thấy cô không nói chuyện, anh, cũng chính là Lan Dịch, nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười xấu xa nói: "Thế nào? Kỳ quái tại sao anh không những không có vào tù mà còn trở thành cấp trên của em đúng không?"

"Không dám không dám, chẳng qua là cảm thấy rất thần kỳ, anh cứ nhiên còn nhớ đến em." Cô thành thật nói, lúc học cấp 3 cô chỉ nói một câu duy nhất với anh, chính là "Nộp bài tập", mà anh, tự nhiên là không có nộp bài tập, điều này làm cho sự giao tiếp của chúng ta càng ít hơn, một lớp có khoảng năm mươi người, anh còn nhớ rõ cô thật sự làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh.

Lan Dịch lại đánh giá cô vài lần, hỏi: "Nhìn sắc mặt của em không được tốt cho lắm?"

"Không có gì, vừa chia tay không lâu, không ảnh hưởng đến công việc." Cô trả lời ngắn gọn, không muốn lại nhớ đến những ký ức đau buồn đó, Lan Dịch cũng không hỏi nhiều, sau khi hỏi một chút về vấn đề công việc liền làm cô trở về.

Mọi người trong bộ phận đều lo lắng cho cô, nhìn thấy cô vẻ mặt tự nhiên trở về, lúc này bọn họ mới yên tâm, đi lên hỏi han ân cần, lo lắng cô bị tổng giám đốc mắng.

Hóa ra nửa tháng trước, trong bộ phận này có một cô gái nhìn thấy tổng giám đốc tuổi trẻ đẹp trai lại nhiều tiền, cố ý giả vờ đi báo cáo công việc cho tổng giám đốc, nhưng thực chất là muốn bò lên giường tổng giám đốc. Nghe nói tổng giám đốc rất tức giận, không chỉ sa thải cô gái này, liên quan tiền thưởng của toàn bộ bộ phận đều bị cắt giảm, thế là trong văn phòng này trống một cái vị trí, mới thông báo tuyển dụng tuyển cô vào công ty.

Nghe bọn họ nói chuyện, cô luôn cảm thấy tổng giám đốc mà bọn họ nói đến và Lan Dịch nói cười vui vẻ mà cô vừa nhìn thấy như là hai người khác nhau, nhưng cô cũng sẽ không có tâm lý may mắn, chỉ cảm thấy anh là nể tình bọn họ từng là bạn học, cô lại vừa vào công ty không lâu, mới đối xử ôn hoà với cô một chút.