Chương 2-1

Vượt qua dự kiến của cô chính là, nam nhân cặn bã kia lại trở về tìm cô, chuyện kia đã trôi qua một khoảng thời gian ngắn, cô vốn cho rằng mọi thứ đã kết thúc, kết quả lại nhận được tin nhắn của bạn trai cũ, cô không trả lời, anh ta gọi điện thoại cho cô, cô không bắt máy, anh ta tới cửa công ty chặn đường cô.

Vì tránh anh ta, gần đây mỗi ngày cô đều lấy tăng ca làm lý do ở lại công ty đến nửa đêm mới về nhà. Ngân hàng đầu tư vốn là không có ngày nghỉ, cuộc sống của cô trôi qua cũng khá phong phú, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nhớ đến nam nhân cặn bã kia, nói không buồn là không thể nào, tình cảm hai năm, không phải nói buông xuống liền có thể buông xuống được.

Hôm nay trời mưa rất lớn, công ty lại chỉ còn một mình cô. Cô đứng trước cửa công ty, không biết nên làm sao bây giờ, chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã sớm chạy rồi, tàu điện ngầm đã đóng cửa từ lâu, phần mềm gọi xe cũng không gọi được chiếc xe nào, cô cười tự giễu một cái, thời tiết như thế này, có tài xế nào lại ra ngoài kiếm khách chứ?

Lúc cô đang nghĩ ngợi, một chiếc xe màu trắng dừng lại trước mặt cô, cô nhận ra chiếc xe này, không phải là xe của nam nhân cặn bã thì còn là của ai nữa.

Anh ta hạ cửa kính xe xuống, ân cần nói: "Hiểu Vũ, anh biết sai rồi, anh đã chia tay với cô ta, anh đã nghĩ kĩ anh là muốn sống hạnh phúc với em. Em nhìn thời tiết này, em làm sao về nhà được, anh đưa em về đi."

Cô không để ý đến anh ta, cứ như vậy mà vọt vào trong mưa, cô tình nguyện đi bộ dưới mưa hơn hai giờ để trở về nhà cũng không muốn ngồi xe của anh ta, ai biết anh ta và người khác đã từng làm cái gì trong xe? Cô ngại bẩn.

Anh ta lái xe chầm chậm đi theo bên cạnh cô, mặc cho nước mưa làm ướt chỗ ghế lái, suốt chặng đường anh ta không ngừng nói những lời tốt đẹp với cô, cô không để ý tới hết thảy, nhưng không ngờ cái mũi vẫn là đau xót, nước trên mặt, không biết là nước mưa hay nước mắt.

Lại đi thêm vài bước, một chiếc xe Bentley toàn thân đen nhánh dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cảm của Lan Dịch.

"Lên xe." Hai chữ ngắn gọn lại giống như ma lực ảnh hưởng tới cô, cô không kịp suy nghĩ liền ngồi lên xe của Lan Dịch, Lan Dịch lập tức tăng ga, mang theo cô nhanh chóng rời đi, ném nam nhân cặn bã lại phía sau.

"Em ở chỗ nào?" Lan Dịch hỏi, cô một bên báo địa chỉ nhà, một bên lục lọi túi xách để tìm chìa khóa. Địa chỉ còn chưa nói xong mặt của cô đã tái rồi, Lan Dịch thấy cô đột nhiên không nói lời nào, giọng điệu cười nhạo hỏi: "Em không mang theo chìa khóa nhà đúng không?"

Anh ngừng xe bên ven đường, bảo cô cẩn thận tìm xem, cô đổ tất cả đồ vật trong túi lên đùi, cũng không tìm thấy chìa khoá.

"Bạn cùng phòng của em đi công tác, ngày mai mới trở về, tìm người mở cửa tốn năm trăm tệ lận." Cô không nhịn được nói ra, ở cái thành phố này làm việc cũng không dễ dàng, cô không muốn cứ như vậy mà lãng phí tiền của mình, lúc cô đang do dự nên gọi điện thoại cho người bạn tốt nào để cô có thể ở nhờ một đêm, liền thấy Lan Dịch khởi động xe.

"Này! Em còn chưa nói em muốn đi đâu mà!" Cô kêu lên, người đàn ông này tính bắt cóc cô hay gì, Lan Dịch bật cười một tiếng, nói ngắn gọn: "Về nhà anh."

Sự phản đối của cô không có hiệu quả, cứ như vậy bị anh mang về biệt thự trên đỉnh núi của nhà anh ấy.

Vừa bước vào cửa, quản gia của nhà anh liền đi đến cởϊ áσ khoác cho anh, cả người cô ướt sũng, giọt nước nhiễu xuống sàn nhà cao cấp của nhà anh lộ ra sự không hợp nhau, quản gia của nhà anh nhìn thấy cô đứng ở cửa, trên mặt đều lộ ra mười hai phần kinh ngạc, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt, bọn họ liền thu liễm vẻ mặt giật mình kia.

Một vị nữ quản gia khác sau khi xin chỉ thị của Lan Dịch liền đưa cô đến một căn phòng khác để tắm rửa, lại đưa cho cô một cái váy ngủ tơ lụa.

Cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong gương, thở dài.

Cô cầm điện thoại di động lên xem, thấy trong đó toàn là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của nam nhân cặn bã kia, anh ta gửi hơn mười cái tin nhắn, tất cả đều là hỏi cô người tới đón cô là ai, còn chất vấn cô người đó có phải là bạn trai cũ của cô hay không, sau khi cô trả lời ngắn gọn một câu "Cấp trên", điện thoại di động liền vang lên.

Sau khi chia tay đây là lần đầu tiên cô nhận cuộc gọi của anh ta, giống như vừa rồi ở ngay trước mặt anh ta bước lên xe của Lan Dịch là một loại khıêυ khí©h đối với anh ta, anh ta ở đầu bên kia điện thoại vô cùng tức giận mà to tiếng: "Cấp trên? Con mẹ nó chứ anh mới không tin! Nhan Hiểu Vũ! Con mẹ nó em nói rõ ràng cho anh! Cái tên ẻo lả đó rốt cuộc là ai?!"

"Anh ấy không phải kẻ ẻo lả! Anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần!" Cô tức giận đến cả người phát run, rống xong câu này liền cúp điện thoại, tắt máy.

Không biết từ lúc nào Lan Dịch đã đứng ở cửa, cười đến ôn hòa nói: "Em đây là đang khen anh sao?"

Giờ phút này cô giống như đã quên anh là cấp trên của cô, chỉ coi anh như một người bạn bình thường, buồn bực nói: "Anh nói phải chính là phải đi."

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, có chút đùa giỡn nói: "Bây giờ là em đang mời anh sao?"

Cô cúi đầu nhìn chính mình một chút, khuôn mặt không nhịn được có chút nóng lên.

Lúc này cô đang mặc một cái váy tơ lụa màu trắng, bên trong không có mặc đồ lót, cách váy ngủ có thể nhìn thấy hai điểm nhỏ như ẩn như hiện nhô lên trước ngực, tóc nửa khô được vén ra sau lưng, ngồi quỳ chân trên giường, xương quai xanh và đùi đều là lộ ra ngoài.

"Em......" Ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhìn thấy Lan Dịch mặc đồ ngủ rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh và hầu kết nhìn gợi cảm hơn bình thường rất nhiều, nhìn bình dị gần gũi hơn nhiều so với lúc mặc vest ở công ty.

Nhìn thấy tóc của Lan Dịch còn nhiễu nước, trong lòng cô xông lên cảm giác không cam lòng về chuyện bạn trai cũ nɠɵạı ŧìиɧ, sau này khi cô lén kiểm tra điện thoại di động của anh ta, cô mới phát hiện anh ta không chỉ nɠɵạı ŧìиɧ với một người, nếu như cô chỉ ngủ với một mình anh ta, vậy, không phải là cô rất thua thiệt sao?

Nghĩ tới đây, cô hất tóc lên, liếc mắt đưa tình với Lan Dịch, trực tiếp nằm nghiêng trên giường, dùng tay đỡ đầu của mình, nói: "Em không có đang mời anh a ~ Tổng giám đốc Lan ~"

Có lẽ là do cô diễn quá kém, Lan Dịch lại được một trận cười sảng khoái, anh đi thẳng tới trước giường, cúi người về phía cô, vuốt ve cổ tay cô, trêu chọc nói: "Không hối hận?"

"Không." Cô quật cường ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trong mắt đều là kiên định, lửa này là do cô đốt, nếu cô lâm trận rút lui không phải sẽ rất mất thể diện sao?

Hơi thở của Lan Dịch phả vào mặt cô, nóng hổi, tê tê dại dại, một bàn tay to đặt lên eo cô chậm rãi sờ soạng, cách một lớp váy ngủ mỏng manh, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến da thịt cô, làm cô không nhịn được rùng mình một chút.