Chương 6: Ra mắt

"Nam nhân kia là ai."

Một câu hỏi nồng nặc sát khí.

Tư Đình vòng tay siết chặt lấy eo Gia Hân, tựa như đang ép buộc nàng trả lời. Loại thẩm vấn này Gia Hân chưa từng gặp qua, bây giờ lại phát sinh bất ngờ như vậy, ngay cả tâm lí cũng chưa thể chuẩn bị thích ứng. Nếu người trước mắt là nam nhân, Gia Hân cư nhiên được dùng vũ lực chống trả thoát ra, đáng tiếc người này là nữ nhân, thậm chí còn là hôn thê sắp cưới của nàng.

Bạo lực gia đình là không tốt.

Nhưng nàng biết phải làm sao để ứng phó?

"Là Vĩ Kiệt, bạn học cùng nhóm, cậu ta muốn hỏi bài tập nên xin phương thức liên lạc." Bị dồn vào chân tường, Gia Hân đành gấp gáp khai ra. Hơn nữa chuyện này không có gì phải giấu, quan hệ cũng chỉ là bạn học thông thường, muốn biết liền cho biết.

Biểu cảm hấp tấp, nhưng lời nói chân thực, không có bất kì kẽ hở nào.

Dứt lời, Tư Đình không có nói gì, lật tức buông tay thả người, quay về vị trí cũ lái xe. Ánh mắt lúc này toàn là sát khí giận dữ, tâm tựa như hỏa diễm bừng lên. Làm Gia Hân ngồi cạnh càng thêm bối rối, không biết nên làm sao để hòa giải.

Người này cứ như đang ghen tức.

"Em xin lỗi, điều khoản hợp đồng em đã quên một nửa. Có phải tránh tiếp xúc thân thiết cùng nam nhân không?" Gia Hân cúi mặt hỏi, âm thanh phát ra rất nhỏ.

Gia Hân lo ngại đợi Tư Đình, không ngờ nữ nhân này xấu tính đến nhìn nàng một cái cũng không có. Thấy chuyện đang dần chuyển biến xấu, nàng lúng túng giải thích "Vĩ Kiệt bản chất hiền lành, nhất định là nam nhân tốt, không hề nguy hiểm."

Quả thực trông Vĩ Kiệt không giống với mối đe dọa hay cản trở gì, mà là giống một nam nhân ngốc nghếch thích đeo bám hơn.

"Khen ngợi nam nhân như vậy, là sinh thiện cảm rồi?" Tư Đình bị lời nói của Gia Hân làm chú ý. Hai tay đặt trên bánh lái da vô thức siết chặt lại, gân xanh vì thế mà nổi rõ từng đoạn.

Dọa người khác khinh hãi.

Tư Đình so với vẻ nhu nhuận thường ngày, thì lúc này chính là phi thường đáng sợ.

"Cậu ta đối với em đúng thật có ý, nhưng em là nữ nhân sắp kết hôn, không thể lén lút sau lưng làm chuyện xấu. Nhiều lắm chỉ lấy danh nghĩa bạn bè giúp đỡ nhau, mấy cái còn lại đều không có khả năng." Gia Hân lắc lắc đầu, dù cho bản tính nàng quá đỗi tự do, nàng vẫn hiểu các mối quan hệ cũng cần phải có chừng mực. Vai trò hiện tại của Gia Hân là hôn thê của Tư Đình, cần làm tròn bổn phận của mình trước tiên.

Việc giữ khoảng cách với người khác là cần thiết.

"Thế thì tốt." Tư Đình thoáng qua sắc mặt đã nhẹ nhõm được mấy phần, lông mày cũng thoải mái hướng lên.

Gia Hân nhìn ra điểm tích cực, trong lòng cũng thôi dồn dập. Không khí trong xe liền hòa hợp, như vừa rũ bỏ được tiêu cực gánh nặng.

Thời tiết lặng gió, chỉ còn khoảng trời xanh lam hòa hợp vào màu lục kì ảo của lá thông. Mây trắng xóa cuộn bông trôi nổi chập trùng, nắng ấm mùa hạ dần chuyển màu tinh khiết.

Phòng bếp nghi ngút mùi thức ăn, hương thơm từ dứa hòa trộn trong nước canh đạm bạc. Dù trời chưa chuyển tối, Gia Hân đã chủ động làm đồ ăn trước, bài tập chờ nàng còn nhiều, sợ rằng đến nửa đêm vẫn không xong. Gia Hân trên người đeo tạp dề màu vàng, tóc tùy ý búi cao. Nàng nếm muỗng canh, vị ngọt này có vẻ không tệ.

Trong khi Gia Hân bận rộn tìm gia vị, từ trong phòng khách liền xuất hiện tiếng bước chân. Tư Đình phong thái nhàn nhã, tay cầm điện thoại đi đến "Tối nay cha tôi sẽ đến."

Gia Hân nghe xong giật bắn mình, lọ muối trong tay cũng suýt bị rơi ra, may mắn nàng kịp thời phản ứng đối phó cứu nguy.

"Tối nay Mạc lão gia đến thăm? Chuyện này không nói sớm, em chưa chuẩn bị gì." Gia Hân tựa vào bàn thở dài, không ngừng thể hiện vẻ khó xử. Chừng đây chính là một buổi ra mắt "nhà vợ" nguy hiểm, tuyệt đối không thể làm qua loa.

Tránh việc ấn tượng đầu bị hủy hoại, đánh mất lòng tin.

"Tôi cũng mới nhận được cuộc gọi từ ông ấy, nếu em cần mua đồ gì tôi đưa em đi." Tư Đình quay về phòng khách, ý định lấy áo khoác và chìa khóa ô tô đặt trên kệ tủ.

"Không cần, Đình tỷ ở lại trông nồi canh này, khi nào nước sôi liền tắt bếp. Trong nhà còn phương tiện di chuyển nào khác không?" Gia Hân kéo tay cô lại, dù sao nồi canh này không thể bỏ đi, còn thực phẩm nàng tự mua cũng được. Gia Hân cởi bỏ tạp dề, đưa cho Tư Đình.

"Có xe đạp thể thao tôi dùng tập luyện." Tư Đình nhận lấy tạp dề nói. Trong nhà đa số đều là xe hơi, nhưng Gia Hân đến giờ vẫn chưa có bằng lái xe, đi xe đạp là thuận tiện nhất.

"Tốt, em sẽ về ngay." Gia Hân gật đầu, tiến ra cửa.

Mua nguyên liệu rất tốn kém mà ví của Gia Hân không còn đủ nhiều, nàng lại ngại sử dụng tiền của Tư Đình đưa, nên đành tự mình chi trả. Siêu thị trung tâm, thực phẩm giá cả phải chăng, nhưng vấn đề về thịt luôn khiến nàng e ngại. Một hộp xốp có bốn, năm miếng thịt bò cũng đã chọc thủng ví tiền Gia Hân.

Tốn kém như vậy, quả nhiên là giá thành thủ đô.

Gia Hân bất lực rời khỏi siêu thị, tìm đến các khu chợ tập trung, cuối cùng được một ông chú gọi lại mua gà. Thấy có giá tốt, Gia Hân liền chọn lấy con gà trống to nhất, không đợi người kia mang dao đến làm thịt, nàng đã yêu cầu trực tiếp mang nguyên con về.

Không ngờ mua một con gà lại rẻ hơn năm miếng thịt bò.

Suốt đoạn đường Gia Hân thích thú nhấc ngược con gà lên, suy nghĩ xem bữa tối nên làm món gì. Nàng vừa vào nhà, liền mang túi thực phẩm rau củ cất đi. Luống cuống chạy tìm một cái chậu nhỏ rồi đun nước sôi, sau đó lôi chân con gà trống đến sân vườn.

"Mua nguyên con về, em định nuôi sao?" Tư Đình đứng cạnh cửa kính, thuận miệng đùa một câu.

Gia Hân trên người chỉ còn chiếc áo cổ rộng không tay, bên dưới là quần đùi đen. Nàng cầm dao rửa qua một lượt, thuần thục vặt lông nhỏ ở cổ gà.

"Mua thịt sẵn rất đắt, lại không được nhiều, chi bằng tự mua về làm sẽ rẻ hơn." Gia Hân dùng dao sắc kề bên cổ cứa nhẹ. Máu tươi bắn xuống, đổ đầy một bát tô nhỏ.

Bát máu chuyển thành một màu đỏ đậm. Sau khi sử lí, gà bị ném sang một góc, máu tiếp tục túa ra, nó co thân thể dẫy dụa không ngừng. Gia Hân đổ nước sôi vừa đun, đem vật thể gần chết kia nhún vào nước, rửa sạch đi mùi hôi cùng đất bẩn trên lông.

Hành động làm việc dứt khoát.

"Dương tiểu thư tháo vắt như vậy, quả nhiên là mẫu phụ nữ của gia đình." Tư Đình vòng tay trước ngực, tùy tiện nhận xét một câu.

"Nữ nhân nên biết làm, sau này kết hôn sẽ rất tiện. Hơn nữa, nam nhân rất thích phụ nữ biết làm bếp." Gia Hân chăm chú vặt lông gà, tốc độ tay di chuyển rất nhanh, thoáng chốc đã xong phần sơ chế.

"Em cũng thích phụ nữ biết nấu ăn?"

"Nếu em là nam nhân, đương nhiên ưu tiên người có năng lực chăm sóc gia đình."

"Thực ra mấy việc bếp núc này, biết là tốt mà không biết cũng không sao, chúng ta chấp nhận kết hôn thì phải có trách nhiệm, không biết thì nhẫn nhị dạy bảo, lẽ nào trách mắng." Nàng đem thịt gà rửa sạch qua nước lạnh, trung thực trả lời. Nếu là một nam nhân, quả nhiên vẫn thích những nữ nhân có tài năng, bất quá cảm xúc luôn đến rất bất ngờ.

Chẳng ai biết tương lai sẽ yêu người như nào.

Gia Hân chặt lấy đầu và phao câu ném đi, kĩ lưỡng tách bụng thành đôi, nội tạng bên trong tuy không nhiều, nhưng công đoạn thực hiện rất phiền phức. Gia Hân cả người nhễ nhại mồ hôi, thân thể gầy gò phơi ra ướt đẫm. Ngồi dưới trời nắng khô liên tục, mùi hôi từ gà ám lên thân thể, vô cùng khó chịu.

Bất quá Gia Hân cũng không than lấy nửa lời, đôi mắt nâu ánh lên chớp sáng. Nàng cọ mặt vào bắp tay để lau đi mồ hôi, tiếp tục công việc chặt thịt "Đã là ái nhân, nên biết cảm thông, đảm bảo cuộc sống người ta thoải mái, phụ nữ cần có thời gian riêng cho bản thân, áp đặt cô ấy chu toàn con cái thì quá đáng lắm."

Đấy là những gì Gia Hân nói lúc này, nghe chừng rất đẹp đẽ.

Giống với những thiếu nữ đôi mươi thuần khiết, mơ về tình yêu như một điều kì diệu. Tâm huyết hết mình cho tình cảm, chiều chuộm hết mực với người mình thương.

"Nếu em thực sự là nam nhân, hẳn có vô số nữ nhân muốn ứng tuyển vào vị trí phu thê của em." Loại nam nhân như vậy, thật hiếm đi. Tư Đình hướng mắt về phía hoàng hôn chạy dần xuống rừng cây, trong lòng không biết suy tư gì.

"Không dám." Gia Hân nhún vai cười, nàng cầm thành phẩm đem vào bếp. Tìm kiếm trong tủ vài gia vị, lựa chọn cẩn thận.

Tư Đình lẽo đẽo bám theo sau, nhìn ngắm thân ảnh nữ nhân loay hoay trong bếp, đáy mắt cô lộ rõ ý cười. Nhìn nàng thật giống với một lão bà mẫu mực, đảm đương mọi việc trong nhà.

Nhưng Tư Đình, một chút cũng không phụ giúp nàng được.

"Thật đáng tiếc, xem ra tôi không phải loại hình mẫu em mong muốn." Ngữ khí Tư Đình mang theo phiền muộn, ánh mắt vô thức rũ xuống.

"Em là nữ nhân, không phải nam nhân tệ hại bận rộn vì công việc nên tuyển vợ..."

Gia Hân vặn vòi nước, tạt nhẹ lên mặt, nước đọng từ mí mắt rơi nhẹ, ngũ quan dường như lấp lánh. Nàng vén tóc ra sau gọn gàng, thuận tay lấy củ hành trong túi bóng, dùng dao thái thành lát mỏng, từng miếng được xếp ra.

"Đình tỷ yên tâm làm việc cùng học tập, sau này mọi việc trong nhà em đều cố gắng lo tất cả." Dù không biết nàng nói có chủ ý gì? Nhưng từng câu nói phát ra đều rất chân thành. Gia Hân đặt tô hành lên bàn, không quên ngẩn mặt nhìn Tư Đình đứng bên cạnh "Tất nhiên chị cũng có thể học hỏi nấu ăn, em sẽ rất vui nếu như Mạc tiểu thư bái em làm sư phụ."

"Phụt" Tư Đình che miệng cười, ánh mắt theo đó cong lên.

Cảm xúc trong cô lúc này vô cùng hỗn loạn.

Từ lúc nào mà, việc nhà, nấu ăn, lau dọn. Đều dựa dẫm vào Gia Hân lo liệu? Đây hẳn là lời thề hẹn lãng mạn, ích kỉ và ngu ngốc nhất mà Tư Đình từng được nghe qua.

Tựa như một lời cầu hôn.

Một lời cầu hôn chân thành nhưng không có thật.

Trong chớp nhoáng, ánh mắt Tư Đình liền xuất hiện tia sáng yếu ớt. Bất quá Tư Đình rất nhanh thay đổi, vệt sáng theo đó chìm lại vào u uất, đôi mắt lần nữa mang vẻ sâu thẳm. Gia Hân không thể thấy vệt sáng, nàng chỉ thấy Tư Đình mỉm cười với nàng. Không vì bất cứ lý do gì, bất giác cười.

Tư Đình là một mỹ nhân, mái tóc dài đen trôi trên vai, thân thể mảnh khảnh, khí chất điềm đạm. Ngũ quan tinh tế, sống mũi cao, lông mày kẻ một đường sắc. Đặc biệt trong ánh mắt ôn nhu chỉ duy nhất chứa đựng một thân ảnh nữ nhân.

Trông rất quen thuộc nhưng cũng xa lạ?

"Em như vậy, bảo sao lại nhiều nam nhân vây quanh." Tư Đình đẩy nhẹ gọng kính, thân thể mệt mỏi ngả về sau.

"Không, em chỉ như vậy đối với người của mình." Gia Hân cười trừ, mang con dao trả lại vị trí cũ.

Tâm của nàng rất chung tình.

Đêm sao trời tinh tú, nhấp nháy trên bầu trời, gió sương khẽ thoảng qua ngọn cây, đem về sự tinh khiết trong trẻo của mùa hạ. Đường rừng vắng vẻ, ánh đèn đường mờ nhạt, yếu ớt chiếu rọi góc nhỏ. Ngoài ra chính là rải màn đêm che phủ, một màn đêm kéo dài đến vô định.

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, bước ra là một nam nhân trung niên, trang phục lịch thiệp thẳng nếp. Đôi lông mày nhíu lại, mái tóc đen bóng cùng những sợi chỉ bạc không đều. Mạc Vương soái khí, vô cùng tôn nghiêm. Hào quang trên người giữ đúng với phong thái nghiêm khắc tiêu biểu của người đàn ông lớn tuổi.

Mạc Vương gương mắt nhìn biệt thự phía trước, không khí ấm cúng lạ thường. Ông bấm chuông, không cần đợi đến nửa phút, liền xuất hiện nữ nhân mở cửa chào đón.

"Cha." Tư Đình mặc trang phục đơn giản, cô đứng trước mặt ông tựa như nữ nhi ngoan ngoãn, cúi đầu trước phụ vương của mình.

Mạc Vương liếc mắt nhìn dáng vẻ hạ mình của Tư Đình, ông chỉ gật đầu một cái rồi trực tiếp đi vào trong.

Mùi thức ăn tỏa ra khắp căn nhà. Không phải loại đồ ăn thượng hạng, tạm gọi là bình dân. Gia Hân nhanh nhẹn lau dọn bàn thủy tinh cùng chén bát, mang thức ăn bày ra đẹp mắt. Vừa hay lại là lúc Mạc Vương cùng Tư Đình đi đến. Gia Hân mới cởi bỏ tạp dề, tỏ mặt vui mừng nói.

"Chú Mạc! Thật đúng lúc, con vừa hay đang dọn cơm. Đồ ăn vẫn còn nóng, xin mời thưởng thức." Nàng tươi cười bưng bát cơm trắng đến trên mặt bàn, rất cẩn thận.

"Ừ." Mạc Vương cầm đũa dò xét qua bữa cơm, lúc lâu sau mới bắt đầu nhấp môi ăn.

Suốt bữa cơm, Gia Hân nơm nớp sợ sệt, đến ăn cũng không ngon, chỉ lo lắng tập trung nhìn vào thái độ của Mạc Vương. Khi thấy Mạc lão gia quan sát đĩa thịt gà được bày trí kì lạ, lông mày rậm của ông liền dính chặt lại. Gia Hân lật tức hoảng hốt chột dạ.

"Chú Mạc, đây là lần đầu con làm món Hoa. Có gì sai sót mong chú thông cảm." Gia Hân nói đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, như là trong lòng bất an vô cùng.

Nàng làm tất cả theo sách hướng dẫn, tuy món Hoa làm rất khó khăn, nhưng công sức chai tím tay của nàng không phải bỏ đi. Chí ít Gia Hân đã phải ngồi nếm đồ ăn nhiều lần đến bỏng rát lưỡi, vẫn cố gắng hoàn thành một mâm cơm gia đình đầy đủ, ý nghĩa nhất.

Như là tấm lòng thành ý của con dâu dành cho cha vợ.

Người đàn ông kia một tiếng cũng không trả lời, làm thâm tâm Gia Hân càng hoang mang, nàng cắn nhẹ đầu đũa suy tính. Tư Đình nãy giờ giữ thái độ im lặng, theo dõi trận chiến kịch tính của hai người.

Thời gian dần trôi qua. Bầu không khí vốn lạnh lẽo, giờ đến cổ họng và nhịp tim cũng đông cứng. Bên cạnh là Tư Đình nhã nhạn, đối diện lại là Mạc Vương trầm bí. Khí chất cao quý tôn nghiêm của hai người tương đối ngang nhau, nhưng lại dễ dàng đè chết một người dân thường như Gia Hân.

Để tránh bị lúng túng. Gia Hân đổi đối tượng bắt chuyện.

"Đình tỷ ăn nhiều vào chút." Nàng gắp miếng thịt gà vào bát Tư Đình dặn dò, dành lại chút tình cảm.

"Cảm ơn em." Tư Đình cười đáp lại, ánh mắt híp lên.

Lời nói, cử chỉ của hai nữ nhân khiến Mạc Vương bỗng hướng tới. Vẻ mặt của Tư Đình, rất dịu dàng khi tiếp xúc với Gia Hân, thậm chí còn nồng nặc ái muội. Nữ nhi của ông ta chưa từng có khuôn mặt này trước kia, kì lạ?

"Hai đứa rất hòa thuận?" Mạc Vương dùng khăn tay lau miệng.

"Vâng, Đình tỷ đối với con rất tốt. Con ước sau này có thể tìm được một nam nhân bằng một nửa chị ấy." Gia Hân cười nói, tiện tay gắp thêm rau cải vào bát Tư Đình. Câu nói đùa nghiêm túc như vậy, nghe không ra thật giả rõ ràng.

Từng chút chọc vào Mạc Vương và Tư Đình. Không ngừng đưa ánh mắt về nàng.

Điện thoại trong túi quần bất ngờ rung mạnh. Gia Hân ban đầu định tắt máy ngay tránh gây ảnh hưởng, nhưng khi nhìn dãy số gọi đến nàng có chút bất ngờ "Thất lễ rồi, con xin phép ra ngoài một lát." Gia Hân ngại ngùng cúi đầu xin lỗi, không đợi người kia phản hồi, nàng đã vội vàng chạy ra bên ngoài để bắt máy.

Suốt bữa cơm, Tư Đình chưa hề rời mắt khỏi Gia Hân. Đến khi nàng đã rời khỏi bàn ăn, cô mới dần thu hồi tâm trạng. Ánh mắt ôn nhu, cười đến sủng ái. Mạc Vương sớm đã nhận ra điểm bất thường, nhưng ông không dám khẳng định, chỉ là nhất thời sinh nghi. Nữ nhân bình thường vốn đã rất kì lạ.

Mạc Vương ngừng dùng bữa, ông nhấc nhẹ ly rượu trên bàn lên. Rượu đỏ tan trong ly, phản chiếu quang cảnh xung quanh. Màu đỏ ngầu tựa ánh mắt Mạc Vương "Tiểu Đình." Ông hắng giọng nói, lắc tráng ly rượu đỏ hồng vài lượt "Chúng ta cần nói chuyện."

Một cuộc đối thoại giữa hai cha con, lại toàn mùi thuốc súng.

Trong nhà không khí ngột ngạt, bên ngoài lại thoáng đãng. Hương hoa lan tím tỏa mùi ngào ngạt, thiên nhiên xung quanh biệt thự yên bình lạ thường.

Dưới ánh trăng sáng, Gia Hân mặc áo phông mỏng đứng trước gió hạ, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, nhưng trong lòng hiện tại đang nôn nóng lạ thường. Nàng chạy ra sân vườn, vội rút điện ra ngắm kĩ dãy số đang hiển thị, không phải mơ.

"Mẹ à."

"Sao rồi, thằng bé nó như nào."

"Ổn mà, ngoan hiền lắm, con bắt nạn nó còn được!" Gia Hân tự tin bĩu môi nói. Không ngờ mẹ nàng câu đầu tiên hỏi lại là câu này, quan tâm con rể hơn con ruột sao?

"Cái con bé này, nhớ nghe lời nhà nó, đừng làm ai phiền lòng." Bác Thị khuyên nhủ con gái. Mấy ngày nay vì sợ làm phiền nàng mà không dám gọi đến, giờ được nghe lại giọng con nhỏ quen thuộc cũng có chút vui.

"Vâng." Nàng cười thầm, cảm xúc hạnh phúc ngập tràn. Khoảng khắc này, tựa như nghe tiếng của mẹ ở ngay bên tai.

Nữ nhân nhấp nhổm đứng trước cánh rừng thông che phủ, trước sự mềm mại của thiên nhiên. Nàng ngước mắt nhìn bóng trăng trên đỉnh đầu, trăng đêm nay rất sáng. Đầu bên kia mẹ nàng đang gấp quần áo trong phìng, từ đâu một ngọn gió thổi tới hất tung tấm rèm, ngoài cửa là trăng rọi, lại còn rất sáng.

Dù cho địa lí cách nhau muôn dặm, vẫn có thể cùng ngắm nhìn chung một quang cảnh.

"Ở đấy có lạnh không?"

"Không có."

"Có thiếu tiền không?"

"Không đâu."

"Nhớ đừng vì đồ ăn lạ mà bỏ bữa."

"Vâng ạ."

Mẹ nàng đơn thuần chỉ là hỏi thăm, lo lắng nên hỏi thăm.

Đầu bên kia xuất hiện những tiếng ồn, là giọng của đàn ông, giống như đang kêu gọi gì đó. Tiếp theo âm thanh điện thoại liền yên lặng. Gia Hân đợi hơi mất kiên nhẫn, không biết vừa xảy ra việc gì. Nàng vừa định mở lời hỏi, cũng là lúc Bác Thị quay trở lại "Vậy nha, mẹ cúp máy."

"Vâng? Con chào mẹ, mai gọi lại cho con nha." Gia Hân tuy khó hiểu, vẫn miễn cưỡng ngoan ngoãn gật đầu.

"Học hành cho tốt đấy, không là về nhà mày chết với tao!"

Từ khuyên nhủ lại chuyển sang lớn tiếng đe dọa?

Mẹ Gia Hân, chưa từng thay đổi. Một người phụ nữ Việt Nam bình dị, luôn mở miệng buông lời trách mắng, nhưng tâm tình sâu sắc yêu thương con nhỏ đến nhường nào. Hình tượng tiêu biểu của vô số những bà mẹ Việt Nam khác thường thấy.

Gia Hân tự thấy buồn cười, tay siết chặt lấy điện thoại. Từng chút cảm nhận dư vị của màu hạ, trời gió l*иg lộn, lạnh buốt sống lưng. Nàng thở một hơi dài, vội quẹt tay, lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt sưng đỏ "Con biết rồi, tạm biệt nha~Chụt!"

Tiếng điện thoại tắt lặng, Gia Hân cúi gầm nhìn màn hình tối đen. Nàng không biết bản thân đã đủ thỏa mãn chưa? Không, từ giờ đến khi trở lại nước nhà, đến khi tâm đã toại nguyện, đến khi cầm được bằng và học bổng đại học trên tay. Gia Hân sẽ không ngừng đòi hỏi được thỏa mãn.

Du học chính là mệt mỏi, chính là nhớ người nhà quá nhiều.

_____________________

Tác giả có điều muốn nói:

Thương bé con nhà mình quá à, bởi vì mình cũng là đứa thích bám theo váy mẹ suốt ý, nên mình hiểu cảm giác bị tách ra khỏi người thân nó khó khăn thế nào. Nhưng mà kệ đi, "vạn sự khởi đầu nan" thế thôi. Mà độc giả của truyện hầu như chỉ đọc qua loa thôi, cũng không có tương tác nhiều làm mình buồn lắm, các bạn chịu khó bình luận một hai câu cho mình vui (。>﹏<。)