Chương 5: Nhập học

Giác ngộ Cách Mạng.

Bên ngoài trời âm u, phía sau chân núi chính là mặt trời bắt đầu hửng đông. Trong phòng đơn lấp lóe ánh sáng, Gia Hân đứng dụi mắt, đếm cẩn thận từng bộ sách giáo khoa. Mang tất cả cất gọn vào trong cặp. Nàng hớn hở, mong đợi như một đứa trẻ đang háo hức được đi học ngày đầu tiên.

Thời gian học cấp ba, Gia Hân đã sớm thích thú với con đường du học được biết trong ghi chép. Thầy riêng của nàng, từng nói. Lịch sử đất nước bị áp bức hàng vạn năm, cái trào lưu ra học ở nước ngoài rất phổ biến, bởi sang đấy vun đắp tri thức mới có thể đem về xây dựng đất nước. Người ta có chí, có tư tưởng lắm mới dám đi! Sang Tây không dễ dàng gì, mà phải đúng thời mốc, đúng hoàn cảnh. Học phải đi đôi với làm, phải biết mục tiêu đặt ra là gì, biết chọn lọc kiến thức phù hợp, rồi hướng tâm vào cái vạch kẻ sẵn đấy để tìm một cách giải quyết hiệu quả nhất. Phải như thế người ta mới giác ngộ tư tưởng đi theo con đường Cách Mạng Vô Sản chứ?

Hồ Chí Minh, Trần Phú, Nguyễn An Ninh,... Họ đều là những người được soi sáng tư tưởng nhờ văn minh nước ngoài cùng tấm lòng ái quốc được hành trang sẵn.

Ta noi theo để học tập, nếu có điều kiện thì nên tự thử sức, còn không thà lao động cũng là vinh.

Bên ngoài cuối cùng đã xuất hiện ánh sáng yếu ớt chiếu qua rèm cửa. Gia Hân nhìn đồng hồ chỉ 6 giờ sáng, liền nhanh chóng khóa cặp lại. Không quên chỉnh chu tóc tai trước gương mới yên tâm rời khỏi phòng.

Sau khi tham dự lễ chào đón tân sinh viên một thời gian, cuối cùng đã đến ngày nhập học nàng mong muốn.

Trong gian bếp trống vắng, chỉ vỏn vẹn một bữa sáng đơn giản với trứng ốp la và sữa bò, bên cạnh là bánh quy bơ. Một bữa sáng kiểu Âu dinh dưỡng của Tư Đình chuẩn bị, trong mắt nàng liền rất không thể no bụng.

Tư Đình dậy từ rất sớm nhưng không biết là đi đâu.

Gia Hân rất để tâm tới bữa sáng, tuy không đủ với khẩu phần ăn thường xuyên, nàng vẫn ngon miệng sử lí tất cả.

Trong lúc Gia Hân còn bận rộn dọn dẹp rửa bát chén, tùy hứng ngân nga. Ngay phía sau liền có tiếng động, là tiếng dép dẫm lên thảm lông trong phòng khách, phát ra rất nhẹ nhàng. Nữ nhân Trung Hoa với áo sơ mi trắng đang bước đến.

"Chào buổi sáng Đình tỷ." Gia Hân không trực tiếp quay lại nhìn cũng biết là ai. Nàng nhún chân, cất bát sứ vào tủ.

"Chào buổi sáng." Tư Đình đi vào trong bếp, chào hỏi vài câu qua loa.

Sau một tuần chung sống cùng Tư Đình, hầu Không có gì bất tiện, ngược lại còn rất dễ dàng thích ứng sinh sống. Văn hóa Trung Hoa so với Việt Nam đều không quá khác nhau, ngoại trừ thức ăn lạ lẫm, căn bản Gia Hân hai ngày qua sống vô cùng thoải mái.

Cổng sắt từ từ đóng lại, bật mở chế độ an ninh.

Vừa vặn xe hơi đã đậu trước cổng, Tư Đình ngồi trong xe dường như rất lâu, hai tay chống trán thở dài, lúc này cô đang đợi Gia Hân đứng ở ngoài đếm sách vở , sau khi xác nhận chắc chắn là mang đủ nàng mới yên tâm mở cửa xe, yên vị ở ghế phụ. Cả người nàng hôm nay hưng phấn lạ thường, thỉnh thoảng lại tự nhếch môi cười.

"Em có vẻ rất mong chờ." Tư Đình khởi động xe, dù phải để mắt đường đi đồi núi, sự phấn khích của người bên cạnh vẫn khiến cô phải chú ý.

"Ai cũng nói làm sinh viên thật thú vị, chắc chắn có nhiều tiệc tùng, bạn bè mới, có kiến thức học tập đa dạng." Gia Hân kể lể những thứ nghe được từ các anh chị khóa trước về cuộc sống sinh viên. Nàng mơ mộng nhưng rất thực tế, không ham muốn xa vời.

Trong lòng nàng ấn định duy nhất hai điều: vui chơi và học tập.

Cuộc sống sinh viên trong đầu một cô gái mới đủ tròn mười tám là cuộc sống rộng mở và tự do.

"Nghĩ thế cũng tốt." Tư Đình đối với suy nghĩ này thật buồn cười, chỉ biết Gia Hân đang rất lạc quan, không nên làm nàng thất vọng.

Bên ngoài là một loạt bức tường chạy dọc, nhìn ngước lên cũng thấy rõ một góc mỹ quan của Bắc Đại. Trường đại học lâu đời được thành lập từ những năm 1898, xây dựng theo kiến trúc Trung Hoa cổ. Môi trường học tập có quy mô lớn, trường học theo phương pháp đào tạo và chỉ dạy theo tiêu chuẩn quốc tế. Bắc Đại là nguyên nhân mà người Hoa cắn xé nhau hàng năm để thi vào, thật khiến người ta không dám mơ ước.

Vừa đến cổng chính, Gia Hân liền xuống xe chào tạm biệt. Dù là cùng trường bất quá Tư Đình cùng nàng học khác ngành lại cách xa nhau về số năm, tất nhiên khu vực hai người học rất cách biệt. Hơn nữa Tư Đình học trên trường xong liền lên công ti, là vô cùng bận rộn. Gia Hân không muốn làm phiền cô quá nhiều.

Sinh viên ở đây đều là những nhân vật ưu tú, nhìn qua rất có tầm. Gia Hân bị hào quang làm cho áp lực, liền vô thức lúng túng đứng giữa đám đông. Trung bình sinh viên đều mặc áo phông cũng quần bò đơn giản, ánh mắt mệt mỏi dính lấy sách giáo khoa, khí chất của tri thức quả nhiên rất đáng ngưỡng mộ. Khuôn viên trường rộng lớn, cây cỏ và hương thơm từ gió đầu mùa đều trong lành như vậy.

Bên trong phòng học bầu không khí liền sôi nổi, mọi người đều tập trung chia nhóm với nhau. Gia Hân không vội kết giao, tìm một vị trí để ngồi tạm. Nhìn qua đều là người Hoa, có kha khá người ngoại quốc du học giống như nàng.

Gia Hân trong lòng có chút hứng thú, nàng ngó nghiêng các dãy bàn có nhóm đối tượng nhỏ. Cuối cùng quyết định đến bàn của hai nữ nhân đang ngồi bên dưới. Hai nữ nhân thân váy trắng điểm hoa là đồ cặp với nhau, trông như bằng hữu lâu năm, không phải lựa chọn tệ.

"Xin chào, chiếc móc khóa thật dễ thương. Cậu mua nó ở đâu, tôi thật muốn một chiếc giống vậy." Gia Hân đứng cạnh nữ nhân đang bấm điện thoại, chọn chiếc móc khóa gắn trên ốp cô ta làm chủ đề bắt chuyện. Gia Hân từ tốn cười đến sáng lạng, dùng cử chỉ nhu hòa lấy thiện cảm.

Nữ nhân váy trắng phút chốc liền bị nụ cười áp đảo, lật tức trở nên ngại ngùng. Giơ chiếc móc khóa điện thoại lên, cười cười với Gia Hân.

"Cái này là tôi được cho, nếu cậu thích chi bằng tôi tặng..."

"Này! Cậu mau ra đây." Nữ nhân bím tóc bên cạnh kéo ngang tay người kia lôi mạnh, tựa như rất cảnh giác với Gia Hân.

"Chuyện gì vậy, thật mất lịch sự. Cậu không thấy người kia muốn chào hỏi sao?" Nữ nhân váy trắng bất bình, ngẩn mặt lại nhìn Gia Hân mà trong lòng sinh ra cảm giác luyến tiếc.

"Cậu không nhìn thẻ sinh viên sao? Đó là một người Đông Nam Á." Nữ nhân bím tóc tức giận, ghé tai nữ nhân bận u muội kia nói nhỏ, khuyên ngăn mau cảnh tỉnh.

"Người Đông Nam Á?"

"Tốt nhất là nên tránh xa." Lần này dứt lời, hai nữ nhân váy trắng liền kéo nhau rời lên vị trí khác cách xa nàng. Tỏ ý giữ khoảng cách với Gia Hân.

Tất nhiên toàn bộ hội thoại nàng đều nghe thấy.

Vì là người nước ngoài mà bị dè chừng?

Trong miệng không rõ có tư vị gì, Gia Hân đoán là bản thân đã bị hiểu lầm. Nàng định đi tìm một nhóm bạn học khác, liền bị giọng nói gần đó làm cho thân thể sững lại. Một đám nữ nhân dáng vóc thượng lưu nói to nhỏ sau lưng nàng, ánh mắt đầy khıêυ khí©h.

"Người ngoại quốc suy ra đều là cướp, nếu không phải vì bọn chúng đến đây, bạn của tôi đã vào được Bắc Đại."

" Quả nhiên là du mục cướp đất, bây giờ lại đến cướp bát cơm người khác."

"Chặc, nếu biết chất lượng Bắc Đại giảm xuống vậy, tôi sớm vào Thanh Hoa vẫn tốt hơn."

...

Ngay từ đầu, Tư Đình đã nói rõ về định kiến của một số người Hoa, nguyên do là họ được giáo dục chống lại sự cướp phá của người ngoại quốc, đặc biệt là người Đông Á và Đông Nam Á. Gia Hân đơn thuần nghĩ chỉ là một số người ít ỏi, không nghĩ lại bị phân biệt nặng nề đến vậy.

Bị các nữ nhân khác kích động. Gia Hân cả người không nhúc nhích, mãi sau mới khẽ cúi mặt. Vừa ra mắt liền mất ấn tượng tốt, chính nàng tự thấy xấu hổ, dù tức giận cũng chẳng thể làm gì. Nàng không thể gây sự, bởi vì nàng hiểu rõ nếu cãi vã xảy ra người chịu thiệt vẫn là nàng.

Trong cả tiết học Gia Hân cũng không bắt chuyện với ai thêm nữa. Đến khi giảng viên rời khỏi phòng học, nàng mới mệt mỏi đứng dậy chuẩn bị sang phòng học tiếp theo.

Gia Hân lục lọi trong cặp tìm sách chỉ dẫn, vẻ mặt bắt đầu dần trở nên khó chịu. Thật không muốn kết giao! Không ngờ người Hoa lại có tư tưởng nặng nề đến vậy, từ đầu đến cuối chỉ có Tư Đình là người Hoa tốt. Gia Hân cắn răng, nhưng phải giữ cho hình tượng ngoài mặt bình thảm, đặt nhẹ cuốn sách xuống.

Thật quá đáng.

"Bạn ơi." Một nữ nhân đứng chắn trước mặt Gia Hân, khuôn mặt nhỏ xinh xắn. Toàn thân diện một màu trung tính. Theo sau là ba nam nhân, trong đó còn có người ngoại quốc da màu.

"Là bài tập nhóm, bạn có thể tham gia cùng tôi không? Bọn tôi hiện tại có 4 người, còn thiếu 1 người, công việc sẽ phân công theo năng lực cá nhân." Nữ nhân lạ mặt trước mặt nàng nói chuyện rất tự nhiên, thậm chí khí chất người này phi thường gần gũi.

Gia Hân ngời ngợi một lát, mới nhận ra là bạn học này muốn hỏi ý kiến nàng tham gia bài nhóm.

"Được!" Với tình cảnh hiện tại của Gia Hân, nếu không tận dụng cơ hội chắc chắn sẽ không thể hoàn thành bài tập nhóm.

Đối với làm việc nhóm thì không hề khó khăn, huống chi thành viên đều có khả năng thực hiện tốt. Phân công công việc cũng rất công bằng, xem ra đây đều là người Hoa tốt.

Ánh nắng buổi chiều vàng nhẹ, chiếu qua tấm kính lọt tràn xuống bàn tròn, trên bàn rải đầy tài liệu cùng sách giáo khoa. Gia Hân ngồi soạn sẵn những thông tin đã ghi chép. Nam nhân da màu vuốt mái tóc tết dài cột cao, biểu cảm khó hiểu đưa một bản thảo sang cho Gia Hân xem.

"Bạn học họ Dương, chỗ này là làm sai sao?"

"Không sai, là bên ngoài lấy thêm. Thầy Châu lúc giảng có nói qua về phần này, tôi thấy hay mới cho vào. Nếu không thích, cậu có thể sửa." Gia Hân nhìn qua các con số dài thành dãy, nàng nói cho qua loa rồi đủn công việc chỉnh sửa về lại Bill.

"Không dám." Bill lắc đầu, anh chỉ hỏi, không biết cách sửa sao cho hợp lí.

"Bill muốn vẫn có thể thay đổi, là tôi ngẫu hứng nên mới cho vào linh tinh." Thay đổi là có thể. Bởi tính Gia Hân thường rất chủ quan, đôi khi lỗi sai rành rạch còn không nhận ra. Nếu sửa theo góp ý của từng thành viên thì kết quả sẽ khả quan hơn.

"Ngẫu hứng mà tạo được đống kiệt tác này, tớ cũng muốn." Vĩ Kiệt chống cằm cười đùa, ánh mắt tâm điểm hướng vào thân ảnh Gia Hân. Như bị hút vào mà không hay biết, trông rất hưởng thụ.

Vĩ Kiệt bình thường rất rắn rỏi, không ngờ cũng bị dụ hoặc bởi mỹ nhân.

"Tất nhiên Vĩ thiếu gia rất ngốc, mới viết được nửa dòng đã sai bét. Dám mở miệng nói mình làm được." Nhã Quỳnh hướng vào Vĩ Kiệt mà trêu trọc, giọng điệu chướng tai.

Vĩ Kiệt quay đầu lại vừa hay chạm mắt Nhã Quỳnh, một loại chướng khí trào ra. Vĩ Kiệt thân mặc áo khoác trắng, đội mũ len che đi đầu hói cua. Nam nhân chừng rất cao, khi ngồi vẫn cao hơn Nhã Quỳnh nửa cái đầu.

"Trần tiểu thư thì chính là vô dụng, đến cả việc thuyết trình còn không thể phát âm đúng." Vĩ Kiệt cong lên khóe miệng lạnh nhạt cười kiêu chiến.

"Gì? Cậu dám chê ai chứ, cái đồ nam nhân thối!" Nhã Quỳnh bực tức dùng chân đạp vào đầu gối Vĩ Kiệt, khiến nam nhân nín bật. Nữ nhân quay mặt chải vuốt mái tóc xanh rêu thả dài, dáng vẻ nữ nhân đầy kiêu ngạo.

Tựa như tri kỉ đấu đá.

Tiếng động làm Gia Hân chú ý, thoạt nhìn cũng đoán được đây là một cặp thanh mai trúc mã, không chỉ thế còn là một cặp đôi đáng yêu. Thấy hai người đấu mắt, nàng bất giác mỉm cười, trong tâm trào ra một cảm giác hoài niệm. Lúc nàng học cấp ba, các bạn nàng đều nhiều lần mâu thuẫn, nhưng lúc chơi cùng căn bản rất vui.

Giờ tất cả đều tan rã, mỗi người chọn học một trường riêng, chọn những cuộc sống khác nhau.

Thời gian đã quá một tiếng từ lúc tan học, xem ra giờ này Tư Đình đã hoàn thành xong công việc, có thể đang đến đón nàng. Gia Hân nhanh nhẹn cất gọn sách vở, đeo cặp lên rồi đứng dậy.

"Xin phép, tôi đến giờ phải về rồi, tạm biệt." Nàng dứt lời, liền quay mặt tiến ra cửa, vội hùa vào trong đám đông tiến tới.

Nhìn Gia Hân chạy đi, Vĩ Kiệt cũng bất ngờ bật dậy.

"Gia Hân! Tớ đi cùng được không, có vấn đề này tớ cần hỏi." Vĩ Kiệt tùy tiện vớ lấy một quyển sách, nhanh chóng bám theo Gia Hân nói lớn, khiến cho những người ngồi lại không khỏi ngước mắt nhìn theo.

"Xì, cái tên tiểu tử thối!" Nhã Quỳnh tức giận ngồi lại xuống ghế, cô ban đầu định đi cùng Gia Hân nói chuyện riêng, ai ngờ lại bị Vĩ Kiệt nhanh chân chiếm chỗ.

Nhìn mà ngứa mắt.

"Gia Hân quả là mỹ nhân thuần khiết, Vĩ Kiệt sinh hào cảm là đương nhiên." Nam nhân tóc đỏ gác chân lên bàn, tóc tai rũ xuống che đến nửa mặt, chỉ sợ không thể nhìn thấy. Giọng điệu Hạo Chiến nói đến khoa trương, coi như đây là điều hiển nhiên.

"Lẽ nào tất cả nam nhân đều thích kiểu bạn gái thuần khiết?" Nhã Quỳnh cau mày.

"Không thể phủ nhận, nhưng nghe nói Gia Hân có liên quan đến Mạc tiểu thư, tôi không muốn dính dáng vào cô ta nhiều, được cái thiên phú tài giỏi nên hảo ý giao thân." Bill thở dài, nữ nhân này nghe qua học lực đáng ngưỡng mộ, khiến người khác không thể không nịnh nọt lấy lòng.

Tất cả mọi chuyện đều có lí do, tiếp cận Gia Hân cũng là có chủ đích.

"Nữ nhân có tài trí luôn vô cùng nguy hiểm đi, chưa đợi hai người thân thiết, có khi cô ta đã băm nát cậu rồi." Nhã Quỳnh hất xõa mái tóc xanh dài, dưới ánh nắng càng thấy rõ màu sắc rêu ánh lên tươi sáng.

Bill cười khẩy, ngả người về sau ghế "Quả nhiên nữ nhân khờ khạo một chút vẫn là đáng yêu nhất."

Nhìn qua quang cảnh trường đại học đi dọc theo hành lang không tệ, kiến trúc thiết kế dựa theo khuân mẫu riêng của nhà Thanh đương thời. Bên ngoài là quang cảnh cây cối yên bình, sinh viên ở đây không mấy náo nhiệt.

Gia Hân lật từng trang sách, bên cạnh là Vĩ Kiệt. Ở dưới bóng râm của các tán cây khô tỏa ra, từng ánh nắng rơi trên mái ngói. Các cột trụ thẳng đứng, hoa văn trung đại khắc tỉ mỉ. Nàng thuần thục lật trang sách, giảng giải chút một sao cho dễ nghe.

"Từ đây ta có..."

"Áp dụng trong sách..."

"Cậu lập danh sách rồi ghi thêm..."

Đã nói được gần hết một mục lục, Gia Hân để ý ánh mắt của Vĩ Kiệt cứ như đâm vào da thịt nàng, không chú tâm vào bài giảng. Gia Hân dừng lại, không còn chút tâm trạng giảng bài.

"Vĩ Kiệt, chữ không hiện trên mặt tôi. Cậu chú ý vào bài học đi." Nàng phát bực, trong lòng thầm muốn đem cuốn sách úp vào mặt nam nhân. Mặt Gia Hân không phải để nam nhân soi mói.

"Thật xin lỗi." Vĩ Kiệt biết bản thân hơi lỗ mãn, ngại ngùng gãi đầu.

Gia Hân không nói thêm lời nào, liền bước ra khỏi khu vực khuôn viên cuối cùng, tiến thẳng đến cửa phụ. Bên ngoài đã có xe ô tô đậu sẵn phía dưới, hẳn là xe của Tư Đình. Ra nhanh như vậy?

"Tôi có người đến đón, vậy bài này coi như tôi đã giảng xong." Gia Hân gấp lại sách đưa cho Vĩ Kiệt, bản thân tiếp tục ra phía chiếc xe.

Vĩ Kiệt không đành lòng liền nắm lấy cánh tay Gia Hân giữ lại. Trên gương mặt tuấn tú phút chốc đã đỏ ửng, nhìn rất rõ ánh hồng.

"Đừng vội, chi bằng cậu cho tôi số điện thoại, có thể tiện hỏi bài tập." Vĩ Kiệt vội vàng rút điện thoại trong túi quần, ngỏ ý muốn xin số.

Gia Hân vòng tay trước ngực, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại giơ trước mặt. Tình huống phát sinh gống hệt những khoảng khắc chàng trai đem thư tình thổ lộ, đưa cho nữ nhân thầm yêu mến.

"Được." Gia Hân biểu lộ hiếu kì, nhưng không từ chối, là bạn học vẫn nên có phương tiện liên lạc.

"Tạm biệt Dương tiểu thư, hẹn ngày mai gặp, tôi sẽ nhắn cho cậu." Vĩ Kiệt lấy được số điện thoại không giấu nổi vui vẻ, nhiệt tình vẫy tay chào nàng.

"Tạm biệt bạn học họ Vĩ."

Sau khi giằng co với nam nhân dính bám, cuối cùng cũng thoát thân, Gia Hân mơ hồ nhẹ nhõm thở phào.

Gió hạ khô khan, làm cho khoang miệng thiếu chút nước, lại thêm nãy giờ giảng bài cho Vĩ Kiệt mà cổ họng khát khô. Gia Hân mở cửa xe tìm kiếm chai nước khoáng, vừa hay Tư Đình nhìn qua liền hiểu ý đưa nước cho nàng, Gia Hân cầm lấy chai nước gật đầu cười.

"Đình tỷ chờ có lâu không? Xin lỗi, tại bạn học nói nhiều quá." Gia Hân đóng cửa, thoải mái ngồi xuống. một tay ném bay áo khoác ngoài ra ghế sau, cởi phanh hai cúc trên áo sơ mi làm lộ da thịt mờ nhạt trơn bóng. Nàng vặn mở chai nước, trực tiếp ngửa mặt mà uống, nước vì thế mà từ miệng chạy dọc xuống cổ làm ướt chiếc áo.

Vô cùng thô lỗ.

Cả người nhễ nhại mồ hôi, tóc cũng vì thế mà rũ rượi. Vẫn không mất đi sức hút mà còn tăng thêm phần mị lực.

"Chị biết không, Bắc Đại khuôn viên rất lớn, cả ngày nay em không thể đi hết được." Gia Hân vặn nắp chai nước lại, dùng tay áo lau miệng, nhưng vẫn có thể cười nói đến tự nhiên như vậy, chính là không còn mặt mũi.

Trước mặt nữ nhân này, Gia Hân tự nhiên đến thô lỗ.

Tư Đình nhìn vào rất khó coi, nhưng cô không thể thoát li ánh nhìn khỏi thân thể nữ nhân.

"Nghe nói bên kia có quán bán xiên thịt nướng rất ngon, em còn có chút tiền. Hay để hôm nay em mua cho chị..."

Gia Hân chưa nói hết câu, đã bị nữ nhân kia nắm lấy cổ áo. Tư Đình dùng lực kéo cơ thể Gia Hân ngã về phía cô, khoảng cách dường như rất nguy hiểm, chỉ cần dùng lực thêm chút nữa cánh môi liền chạm nhau.

Hành động bất ngờ này làm Gia Hân ít nhiều hoảng loạn, không biết nên định hình như nào. Gương mặt Tư Đình nhìn qua rất buồn bực, lông mày nhíu chặt lại.

Là trách móc?

"Tư Đình?" Gia Hân bất giác run người nhìn vào đáy mắt Tư Đình, ngoài một màu đen sâu thảm thì toàn là sát khí.

Nàng nắm lấy tay Tư Đình muốn tách khỏi cơ thể nữ nhân, bất quá vị trí phía dưới không có lợi thế. Gia Hân không chỉ không thoát được khỏi Tư Đình, việc kháng cự còn làm lực tay Tư Đình siết chặt hơn, dường như ngăn cấm nàng trốn thoát.

Tư Đình đè lên khống chế thân thể nàng, chóp mũi vì vậy vô thức chạm nhau. Tư Đình nheo mắt nhìn người dưới thân, giọng nói căm phẫn phát ra từ cổ họng trầm đến cực độ phát ra.

"Nam nhân kia là ai."