Chương 14: Mâu thuẫn

"Đó là trà ô long?"

Gia Hân quan sát nhân viên pha trà, gói trà mở ra có màu xanh đen, trông thật giống rong biển sấy khô. Nước pha màu hổ phách đại trà, bất quá mùi của loại trà này cuốn hút lạ thường, giống như hương hoa trào nở, phút chốc nàng không thể không chú ý câu nói của nhân viên.

Bảy nước vẫn còn dư thơm.

"Đây là trà Thiết Quan Âm, loại hảo hạng có thể thấy được mùi thơm rất rõ. Trước kia tôi ở Thượng Hải có uống qua, nhưng nghe nói Thiết Quan Âm ngon nhất là ở tỉnh Phúc Kiến." Tư Đình ngồi trên bàn, ánh mắt hướng về tách trà đang được rót ra, âm thanh thuần túy chảy dọc qua tai, một làn khói ấm bao quanh tách trà.

Nhân viên mặc sườn xám tỉ mỉ rót trà, sau đó bưng lên một bàn trà trước mặt hai người. Tư Đình không vội uống, ngón tay cẩn thận nâng lên chén trà quan sát, động tác tao nhã thưởng trà. Gia Hân đối diện bận nhìn ngắm đạo cụ uống trà, sau đó đem chén trà thổi qua vài lần mới uống.

"Cũng tạm..." Ngoài hương thơm của hoa lan cùng vị ngọt thanh, xem ra cũng không có gì đặc biệt.

Trong lúc tâm trí chìm trong làn khói tràm hương, một hài tử chạy ngang qua vô tình ngã vào người Tư Đình, khiến chén trà bất ngờ đổ lên người cô ấy, mọi người trong phòng đều bất giác đưa ánh mắt đến.

Hài tử há mồm nhận ra bản thân đã phạm lỗi, sau đó liền nhanh chân bỏ chạy khỏi phòng.

"Ây?" Tư Đình nhìn bàn tay bị thương đã ướt đẫm nước trà nóng, có chút bối rối không biết làm sao.

Đối với tình huống này, người hoảng loạn vẫn là Gia Hân, nàng mau chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.

"Có sao không?" Gia Hân cẩn thận quan sát vết bỏng trên tay cô, vết thương cũ chưa lành đã chồng thêm vết thương mới, nhìn bộ dạng bất lực của Tư Đình khiến nàng khẽ cau mày "Bố mẹ của nghịch tử đó là ai? Nơi này có thể mang trẻ con vào tùy tiện đùa nghịch sao? Gây chuyện còn không xin lỗi."

"Không sao, nước cũng không quá nóng." Tư Đình thở dài rút khăn giấy ra lau áo, căn bản cô cũng không muốn làm lớn chuyện.

"Để em lau cho, tay chị còn quấn băng không nên chạm nước." Gia Hân cầm lấy khăn giấy lau vạt áo Tư Đình, xem ra nước đã ngấm vào vải nên để lau khô có chút khó khăn. Gia Hân cắn môi suy nghĩ biện pháp, mang ngón tay mềm mại chạm vào cơ thể nữ nhân "Thời tiết này để bị ướt hẳn vô cùng khó chịu."

Thông qua ngữ khí cũng có thể nghe ra, Gia Hân dành quan tâm cho nữ nhân trước mắt nhiều đến phiền não. Tư Đình ngồi trên ghế im lặng mỉm cười, trong lòng vì nữ nhân này mà nhẹ nhõm, mí mắt rũ xuống đầy vẻ dịu dàng.

Ánh mắt của nàng có bao nhiêu chua xót, ánh mắt của cô có từng đấy thâm tình.

Động tác tay của Gia Hân chậm dần khi lướt đến ngực Tư Đình, nàng nhắm mắt nín thở, di chuyển đầu ngón tay khó khăn, vành tai cũng theo đó ửng đỏ. Khói hương đã tắt, căn phòng chỉ còn mùi thơm từ nước trà thoang thoảng.

"Cảm ơn." Tư Đình thở dài mỉm cười khi nhìn thấy nàng lau xong.

Sau khi thanh toán, hai người rời khỏi quán trà, hiện tại ăn sáng xong liền không có kế hoạch. Gia Hân đành đi dạo quanh khu phố, chủ yếu là muốn chiêm ngưỡng sự phồn thịnh của Bắc Kinh.

Nhìn qua thời gian vẫn còn sớm, Gia Hân cùng Tư Đình đi đến ga tàu điện ngầm, dù sao bản thân Gia Hân cũng chưa từng được đi. Ngồi lên tàu thuận theo cảm tính đến những địa điểm tùy ý.

Phía Tây Bắc Kinh.

Các nàng hiện tại đang đứng ở địa điểm lịch sử, sự kiện về một cuộc chiến tự vệ thất bại của Trung Quốc đã khiến Bắc Kinh hoàn toàn bị quân Nhật chiếm đóng. Sự kiện Lư Câu Kiều năm 1937.

Gia Hân dựa vào thành cầu Lư Câu ngắm nhìn cảnh vật, phía dưới là sông lớn tĩnh lặng. Đáng ra mục đích vốn chỉ đi mua đồ ăn sáng, không ngờ lại lên tàu điện đi vòng quanh Bắc Kinh. Nàng đứng trước cổng thành Uyển Bình, không khí tương đối thoáng mát, cũng chính vì loại thời tiết đẹp này mà làm môi nàng mở ra càng thêm khô rát "Chuyện của Uyển Nhi, xin chị đừng động đến con bé..."

Gia Hân mở miệng, không ngờ lại nói điều này. Thực chất nàng đã suy nghĩ rất nhiều, kết luận nữ nhân kia vẫn chỉ là thanh thiếu niên mới lớn, không đáng bị chỉ trích hay động chạm thậm tệ.

"Tại sao?" Tư Đình cau mày, rõ ràng bất ngờ trước thỉnh cầu của nàng.

"Không rõ là do tính cách hay hoàn cảnh nhưng con bé còn chưa 17 tuổi. Thân là nữ sinh du học vốn gặp nhiều khó khăn, em ấy còn nhỏ như vậy dễ sinh ra thiếu thốn mà quậy phá là lẽ thường." Coi như bênh vực, dù sao nữ nhân kia cũng chưa làm gì quá đáng. Gia Hân biểu lộ nghiêm túc, cố gắng dùng lời nói hòa giải thành kiến của Tư Đình "Tốt hơn hết là khuyên bảo, Uyển Nhi sẽ nhận thức được vấn đề mà bỏ cuộc."

Lời nói thuyết phục nhưng Tư Đình trông không giống đang tiếp thu, con ngươi đen xoáy ghim xuống mặt nàng.

"Tôi không cần biết, nếu tôi chạm mặt em và cô ta thân mật cùng nhau lần nữa, người tôi động đến sẽ là em." Tư Đình một mặt lãnh đạm mang câu từ ngầm nhấn mạnh, coi như cô hẹp hòi cũng không muốn đồ của mình bị người khác chạm vào.

Dáng vẻ bá đạo lại đầy cố chấp.

"Nhưng...!"

"Nghe hay không là tùy em." Tư Đình ném một câu liền bỏ đi.

Gia Hân nhìn bóng lưng nữ nhân lạnh lùng mà không nói lên lời, chỉ có thể bất lực thở dài.

Cô ấy đến cùng cũng không muốn bản thân chịu thiệt.

Buổi chiều nhiệt độ cải thiện tăng cao, tâm trạng cũng có thời gian thả lỏng. Hôm nay trường đại học tổ chức hoạt động ngoại khóa, đây cũng là lần đầu tiên Gia Hân thấy Bắc Đại tổ chức một hoạt động khác ngoài hội thao, dù sao ấn tượng về hội thao Bắc Đại quy mô không hề nhỏ, lại thường diễn ra rất lâu.

Hội trường vắng vẻ, hầu như tất cả đều đi chuẩn bị cho hoạt động, chỉ có hai nữ nhân ngồi trên bậc thang chờ đợi đến ngáp ngủ. Nhã Quỳnh toàn thân mặc một màu trắng tinh khiết, đến ngay cả túi xách cùng móng tay cũng đồng điệu. Phong cách ăn mặc của Nhã Quỳnh rất có tầm, chính vì vậy Gia Hân đứng từ xa cũng dễ dàng nhận ra.

"Sao lại đi một mình, cô gái họ Mạc không đưa cậu đến sao?" Người mở miệng là nữ nhân ngồi cạnh Nhã Quỳnh, bạn học thường xưng gọi là A Kỳ. Mặc dù mới quen biết được 2 tuần, nữ nhân này đã rất năng động hòa nhập, đối với ai cũng tựa như tri kỉ.

"Chị ta không phải lúc nào cũng rảnh rỗi." Gia Hân cầm theo túi xách ngồi giữa hai nữ nhân.

"Bỏ rơi bảo bối như vậy có phải rất tệ không."

Hiểu được ngữ điệu châm chọc, Gia Hân cao giọng khẳng định "Chúng tớ là quan hệ bạn bè."

"Phụt!" A Kỳ không nhịn được cười lớn chế giễu "Hai người bạn bè cái khỉ gì? Bạn "trên" bạn "dưới" sao?"

Lời nói ra làm Nhã Quỳnh cũng bất ngờ cười theo, khung cảnh hỗn loạn công kích khiến cho Gia Hân đỏ mặt, bản thân thế mà trở thành trò đùa cho đám nữ nhân này.

"Mấy người các cậu chán sống à!" Nàng hận không thể chặn họng bọn họ, chỉ có thể vung tay luống cuống đánh vào người A Kỳ, bất quá tiếng cười căn bản không thay đổi còn càng thêm lớn.

Đây không phải lần đầu vấn đề của Gia Hân và Tư Đình được mang ra châm chọc, thực chất việc này diễn ra được một thời gian dài trong chuyên ngành của nàng, bất quá hầu hết bạn học đều cho là lời đồn nhảm, suy cho cùng người như Gia Hân không thể cùng Tư Đình chung một chỗ.

Chỉ duy nhất A Kỳ đối với lời đồn này tỏ ra hiếu kì, hiện tại tuy tình yêu đồng giới trong xã hội rất ít ỏi, nhưng không có nghĩa là không tồn tại.

Huống chi loại tình huống này còn xảy đến với hai nữ nhân đặc biệt, không khỏi khiến người ta tò mò.

Tiếng cười đùa kéo dài một hồi, liền bị một nữ nhân tiến tới đánh gẫy.

"Mấy đứa có định đi không?"

Tất cả ánh mắt ngay lật tức hướng về phía nữ nhân mặc áo khoác trắng, gương mặt có phần đứng tuổi, khí chất trưởng thành toát ra khiến người khác không thể nhầm nhẫn.

"Chị Hà!"

Nhã Quỳnh là người đầu tiên đứng bật dậy, tiếp theo là đồng loạt nữ nhân còn lại chạy đến.

Phạm Thanh Hà học chuyên ngành vật lý học, không chỉ đã có công việc mà còn có gia đình riêng. Gia Hân ban đầu không quá chú ý tới người này, mặc dù cùng là đồng hương nhưng tuổi tác cả hai chênh lệch trở nên khó giao tiếp. Sau này lại chính nàng phải tìm đến Thanh Hà làm quen, nguyên lai nữ nhân này quả thực xuất sắc, tuy bề ngoài tầm thường bất quá hành tích lại vô cùng phi thường.

Thanh Hà từng là người dành số điểm cao nhất tại giải Olympic Toán học Châu Á Thái Bình Dương.

Trong lúc chờ đợi hai bạn học vào nhà vệ sinh chỉnh trang, Gia Hân ở bên ngoài cùng Thanh Hà, nhìn nữ nhân rút điếu thuốc trong bao cho vào miệng, khói thuốc xám đυ.c bay ra hòa vào màu trời.

Gia Hân im lặng đứng bên cạnh, nguyên lai là khó xử trước người lớn tuổi. Nàng cúi mặt loay hoay nghịch vạt áo chính mình, bên tai liền truyền đến tiếng cười quen thuộc, nhìn lại liền phát hiện là nữ nhân bồi chuyện cùng Tư Đình hôm qua, xem ra những nữ nhân này đang đến sân vận động tham gia chương trình.

Nghĩ lại chuyện hôm qua, quả thật nàng rất phiền lòng.

"Chị Hà này, chị có bao giờ khó chịu về các mối quan hệ của chồng mình không? Ví dụ như anh ấy tiếp xúc quá nhiều với đồng nghiệp nữ?"

Thanh Hà ném ánh mắt khó hiểu về phía nàng "Tiếp xúc với đồng nghiệp nữ ở chỗ làm là chuyện bình thường mà."

"Dù là công việc đi nữa nhưng em vẫn thấy rất bực mình." Gia Hân biết bản thân nói điều ngớ ngẩn, bất quá cảm xúc trong lòng là thật.

Suy cho cùng nàng so với Tư Đình đều là nữ nhân ích kỉ, chỉ là nàng không có tư cách bốc đồng như cô.

"Em đúng là trẻ con." Thanh Hà rũ tàn thuốc, đưa mắt nhìn thứ tro trắng lơ lửng rơi xuống "Nếu làm vì mục đích công việc, chẳng phải sẽ có cơ hội phát triển sự nghiệp, có tiền lo cho vợ con sao? Quả nhiên tình yêu tuổi trẻ các em quá bồng bột, không thể có tầm nhìn lớn."

Thanh Hà luôn nhận được nhận xét là một người mẹ bỏ rơi gia đình để theo đuổi ước mơ đại học ngu xuẩn, chỉ nghĩ sống cho bản thân, một mình ở Bắc Kinh không chừng sẽ có thêm người tình. Bất quá cô hiểu con đường bản thân đang đi, chồng sẽ không quản.

"Nhưng tiếp xúc nhiều cũng có nguy cơ phát sinh tình cảm." Gia Hân giống như nửa điểm nghi ngờ, câu nói có chút ngờ ngạo làm Thanh Hà cau mày.

Nữ nhân này có phải cố tình giả ngu không?

"Không phải cứ tránh xa người khác là lựa chọn tốt, là anh ta đang yêu em giống trong phim Hoa Ngữ. Một người đã kết hôn luôn phải biết mốc thước đo của mình là gì. Khi anh ta đối xử tốt với mọi người, đó gọi là tử tế, còn anh ta tự biết giữ mình vì gia đình, đó mới là bản lĩnh." Cô chỉ tay nói một câu dài khiến Gia Hân tròn mắt, thấy nữ nhân nhìn mình ngu ngốc, Thanh Hà dùng ngón tay búng vào trán nàng nhấn mạnh "Hiểu chưa, hả hả?"

Chừng vài phút sau nàng mới ôm đầu gật gật, bộ dáng xem ra vẫn còn mông lung về hành động của cô.

Thanh Hà quay mặt thở dài hút thuốc, ánh mắt thi thoảng vẫn liếc nàng giống như suy tính gì đó "Em có người yêu à, mới yêu đúng không?"

Nhận được câu hỏi đột ngột làm Gia Hân giật mình, may mắn nàng vẫn kiểm soát được biểu cảm xua tay nói "Không phải."

Thanh Hà im lặng ném điếu thuốc vào thùng rác, cô không tiện vạch trần, dù sao Gia Hân rất dễ nhìn thấu cảm xúc, có lẽ chính do đôi mắt nâu lớn của nàng là màn hình phản chiếu tất cả.

Đồng tử tròn mà tinh túy hơn bất kì ai.

Tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra bất ngờ, tiếp đó là A Kỳ kéo theo Nhã Quỳnh vội vã chạy ra, còn không ngừng kêu lớn "Còn mấy phút nữa là chương trình bắt đầu rồi! Hai người nhanh lên!"

Thấy A Kỳ nói xong liền theo chân Nhã Quỳnh chạy mất, Gia Hân bị dọa cũng gấp gáp ôm túi xách đuổi theo "Đợi tớ!"

Thực chất trước khi bắt đầu chương trình nhà trường sẽ tặng nước ấm miễn phí cùng chiếu phim hoạt hình trên màn hình lớn, nếu không nhanh chân liền bị lấy mất nước còn không được xem phim.

Mắt thấy dáng vẻ hấp tấp vô lo của các nữ thiếu niên, tiếng cười vang vọng cùng dáng hình xanh xuân nhiệt huyết, không thể không cảm thấy hoài niệm chính mình. Thanh Hà bình tĩnh rút thêm điếu thuốc cho vào miệng mới từ từ di chuyển, khói thuốc bay bổng tan vào hư không.

Dù hiện tại có thể theo đuổi đại học, nhưng bản thân đã sớm quên mất dáng vẻ thanh xuân trong quá khứ, tất cả đều vun vãi trên lễ đường...

Sân vận động chật kín người, tiếng ồn vang lên mọi phía khiến bầu không khí náo nhiệt vô cùng. Sau khi lắng nghe một vài thông tin được phổ cập, cùng một vài tiết mục trên sân khấu. Mọi người đa phần đều ngồi một chỗ đọc giấy tờ, dù sao hoạt động lần này là quảng bá lịch sử, ngoài học tập ra hầu như không có vui chơi.

Gia Hân đi một vòng quan sát, bắt gặp một vài học bá ngồi dưới góc tường đọc sách, dáng vẻ khiến nàng không thể không nể phục. Trong Bắc Đại có rất nhiều khu giảng đường, hầu hết các khu đều đặt rất nhiều bàn ghế, trong phòng đơn, ngoài sảch chính, thậm chí là ngoài khuôn viên. Căn bản sinh viên bất cứ đâu cũng có thể ngồi học, dáng vẻ cần mẫn này vô thức tạo áp lực cho nàng, cảm giác nếu một ngày không học liền không theo kịp.

Quả nhiên là học bá Bắc Đại luôn đặc biệt phi thường.

Nhiều bàn lớn được mang ra đặt xung quanh, tiếp đó là các học viên khóa trên cầm những hộp lớn, bên trong đều là đồ ăn cùng nước uống được chuẩn bị, không khí trong sân vận động liền thay đổi.

"Gia Hân?" Thanh âm trầm quen thuộc làm Gia Hân dừng bước, nam nhân sở hữu mái tóc đỏ sẫm rũ xuống che nửa con mắt, hai tay cầm khai trái cây lớn.

"Hạo Chiến, thật lâu không gặp!" Gia Hân thoáng khinh ngạc, từ buổi thuyết trình nhóm đến giờ nàng chưa từng gặp lại Hạo Chiến, hôm nay lại may mắn chạm mặt.

Dáng vẻ nam nhân vẫn như cũ gầy ốm, dù đã mặc áo khoác lớn cũng không thể che lại sự kiệt quệ trong ánh mắt. Màu tóc vẫn như cũ không đổi, nổi bật đến khắc sâu trong tâm trí nàng, màu đỏ sẫm đầy ngạo nghễ.

Hạo Chiến đặt thùng trái cây xuống, thuận tiên lục tìm trong túi một hộp nhựa đưa lên trước mặt nàng "Ăn không?"

"Cái này?"

"Tôi tự nấu, cứ cầm lấy một phần đi, miễn phí." Thái độ tùy hứng lại đầy tử tế của nam nhân làm Gia Hân không nhịn được mỉm cười.

"Cảm ơn cậu."

Mì Y Phủ, được làm hoàn toàn bằng sợi mì trứng, tương truyền có xuất xứ từ Sơn Đông cách đây 300 năm. Hương thơm từ rượu trắng và nước tương thoáng qua cuốn hút, dù đặt trong hộp nhựa nhưng bầy trí rất có tâm. Gia Hân gắp thử một chút, không ngờ phải che miệng kinh ngạc.

Đồ ăn Hạo Chiến làm thật sự ngon, đến mức nàng phải nghi hoặc liệu nam nhân này có phải truyền nhân của vị đầu bếp nào không.

Sau khi rời khỏi đám đông Gia Hân liền quay về chỗ Nhã Quỳnh. Trông thấy hai nữ nhân đang cùng Vĩ Kiệt trò chuyện, nàng vừa định lên tiếng liền cảm thấy có gì không đúng, bất ngờ một cốc nước ngọt đổ vào lưng nàng, khiến áo trắng vị tô đậm một mảng.

Gia Hân đứng yên một chỗ bất động, giống như dây thần kinh đang đông cứng, chỉ cảm thấy phía sau vì nước mà lạnh buốt, bộ dạng quá đỗi thê thảm.

Học viên xung quanh vì loại chuyện này mà đồng nhất dừng lại, nhìn chằm chằm vào nữ nhân tóc ngắn ngoại quốc. Nhã Quỳnh vì ồn ào cũng vô thức liếc qua, không nghĩ tiêu điểm hiện tại lại là Gia Hân, hơn nữa còn rất nhiều nữ nhân đứng đằng sau nàng, linh cảm cảnh báo đây không phải một việc đơn giản.

Bách Lệ Uy giả vờ xoa xoa lưng nàng, cười đến híp mắt "Xin lỗi tôi vô ý quá, dính lên người bạn học rồi."

Gia Hân chậm rãi quay đầu, đồng tử nâu sẫm đâm lên gương mặt Lệ Uy, khóe miệng nàng vẫn như cũ mỉm cười, bất quá bầu không khí giữa các nữ nhân đang trở nên quỷ dị.

"Không sao."

Giọng nói nhân nhượng là thế, bất quá gân xanh từ tay trái giấu sau lưng, đang nổi lên từng đoạn dài...