Chương 15: Căng thẳng đỉnh điểm

Bách Lệ Uy, nữ nhân tài sắc nổi tiếng kiêu ngạo, tính cách cũng rất xấu.

Mặc dù nghe danh vài lần, bất quá Gia Hân cảm thấy nữ nhân này không đáng lo ngại, suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu thư được nuông chiều đến hư hỏng.

Hiện tại, nàng đã mở mang tầm mắt, quả nhiên không được coi thường nữ nhân ngoại quốc.

Không khí hỗn loạn trầm xuống, ngày càng nhiều người vây đến xem chuyện. Không đợi Gia Hân mở lời, Nhã Quỳnh đã nhảy ra đứng trước mặt nàng, đưa ngón tay chỉ vào Lệ Uy quát lớn.

"Các người cố tình đúng không!"

Một trong những nữ nhân đi cùng Lệ Uy thấy vậy liền đi đến, bộ dáng thong thả vô cùng tự tin, không chỉ không coi Nhã Quỳnh vào mắt mà còn nghiêng mặt cười "Thật đáng sợ, bạn học không được chứng kiến mà lại đổ lỗi như thế, đúng là du mục."

"Cô..!"

"Thôi bỏ đi, tớ không sao." Gia Hân thở dài kéo cánh tay Nhã Quỳnh ngăn lại, nhìn biểu cảm bất mãn của cô, nàng cũng bất lực cười khổ "Ở đây nhiều người lắm, bỏ qua đi."

Nhã Quỳnh nhìn sang nàng đầy kinh ngạc, trong khi Lệ Uy nghe vậy làm điệu bộ nhún vai, sau đó liền giống như cảm thấy nhàm chán mà cùng những nữ nhân khác bỏ đi.

Thấy bọn họ làm việc xấu xong liền ung dung đi mất, Nhã Quỳnh bực bội dậm chân, cô vừa định quay sang muốn cùng Gia Hân nói chuyện, liền thấy nàng đang im lặng nhìn theo đám đông, ánh mắt mơ hồ lại mông lung vô cùng.

Gia Hân đối với các câu hỏi thăm của mọi người chỉ nói qua loa vài câu, sau đó xin phép đi vào khu nhà vệ sinh để giải quyết vết bẩn trên áo.

Nhìn bước chân nặng nề của Gia Hân, Vĩ Kiệt cảm thấy mười phần khó chịu, tự hỏi lý do khiến nàng nhẫn nhịn các nữ nhân thô lỗ kia. Ngay cả A Kỳ cũng cau mày đi đến bên cạnh Nhã Quỳnh thì thầm "Gia Hân bị sao vậy?"

Nhã Quỳnh lắc đầu biểu thị không biết, bất quá cô cũng không ngăn cản nàng, coi như để Gia Hân tự giải quyết chuyện của bản thân.

Tiếng nước chảy trong buồng rửa tay trôi qua rất lâu, bất quá lại không ai sử dụng. Gia Hân đứng trong nhà vệ sinh nữ, khu vực này xung quanh vắng vẻ, nguyên lai do hầu hết bạn học đều đang tập trung một chỗ tại sân vận động, nàng nhìn nước lạnh chảy từ vòi, âm thanh phát ra liên tục khiến tâm trạng nàng bớt căng thẳng.

Cảm giác đứng trước Lệ Uy, Gia Hân thậm chí không thể điều khiển mạch máu đang co lại, giống như tức giận tột cùng.

Nữ nhân thiếu điều bám lấy vợ nàng, lấy đâu ra tư cách nhục mạ nàng?

Bất quá theo như lời Tư Đình, Bách gia là một trong những đối tác kinh doanh lớn của Mạc Vương, kết luận Bách Lệ Uy có một phần liên quan gián tiếp đến cả Mạc gia, nàng cũng không cách nào đối phó.

Gia Hân nghiến răng cắn mạnh vào ngón tay kiềm chế suy nghĩ bạo lực, nàng điều chỉnh hơi thở rồi tắt vòi nước. Nước nhỏ giọt chậm dần, đến khi trong nhà vệ sinh tĩnh lặng, ánh đèn mờ chớp nháy vài lần.

Gia Hân vừa ra khỏi cửa, liền cảm nhận được tiếng bước chân ngay bên hành lang chuyền đến, những bước đi đều trong bóng tối đang hướng về phía nàng.

Hình ảnh nữ nhân cao gầy quen thuộc xuất hiện, dọa nàng lùi lại một bước.

"Lại là em?" Gia Hân đối với sự xuất hiện của nữ nhân này liền trở nên nghiêm túc.

"Chị nên báo cáo giáo sư để giải quyết, nữ nhân Bách Lệ Uy vốn dĩ là người thích gây sự, nếu báo cáo ít nhiều cô ta sẽ bị đình chỉ một thời gian." Uyển Nhi dừng động tác, giữ một khoảng cách với nàng. Mặc dù gương mặt cô vẫn như cũ mỉm cười, bất quá là nụ cười nhạt xã giao.

"Không cần em quan tâm, tôi tự biết giải quyết." Gia Hân thở dài một hơi, cảm thấy Uyển tỏ ra hiểu chuyện, nàng cũng bớt đi một chút bất an.

"Vậy sao." Uyển Nhi xoa cằm suy nghĩ một lát, sau đó tiến thêm hai bước về phía nàng "Chị muốn ăn thử gian hàng bên chỗ bọn em không? Có rất nhiều món ngon, như là xiên nướng, soda dâu,..."

Mắt thấy khoảng cách đang dần rút ngắn, Gia Hân lần nữa trở nên căng thẳng. Nguyên bản nơi này vắng vẻ, học viên sớm đã không còn một ai. Ngoài tiếng thở nhẹ cùng tiếng bước chân đan xen, chỉ có âm nhạc phía nơi sân vận động truyền đến.

Ở một mình với một nữ nhân kì lạ như Uyển Nhi, không thể đảm bảo bản thân sẽ an toàn, chi bằng sớm ra khỏi đây.

"Đủ rồi, tôi không hiểu sao em lại thích bám lấy tôi nhưng làm ơn hãy giữ khoảng cách." Ngữ khí không cứng không mềm, vừa là cảnh báo vừa là yêu cầu. Gia Hân đối với nữ nhân trẻ tuổi bốc đồng bắt buộc phải nghiêm túc kèm theo tôn trọng, bằng không loại tình huống gì cũng có thể xảy ra.

"Tại sao?" Uyển Nhi giữ vững nụ cười, thật sự đã dừng bước.

Câu hỏi này làm nàng trầm ngâm một lúc, thực chất Gia Hân cũng không biết đáp trả câu hỏi này thế nào.

Tại sao phải giữ khoảng cách, cho rằng chúng ta chưa đủ thân thiết? Không, nhất định Uyển Nhi sẽ đòi làm quen dần để bám lấy nàng sau này, căn bản câu trả lời như vậy không giải quyết được vấn đề.

"Tôi thích Mạc Tư Đình, thật xin lỗi, sau này xin em hãy giữ chút ý tứ." Gia Hân hướng mắt bày tỏ, ngữ khí cũng không giống đang đùa.

Tưởng chừng điều này sẽ đả động một phần đến đối phương, bất quá Uyển Nhi vẫn bình tĩnh nhìn nàng, trong bóng tối thấy rõ gương mặt ưu tú của cô, môi đỏ cong lên đầy khả ái.

Uyển Nhi không bất mãn, không tức giận, cô đơn giản là im lặng mỉm cười với nàng.

Gió mạnh thổi qua đột ngột, khiến cho mái tóc đen của Gia Hân bay loạn lên trong không khí, nàng vội lấy tay che mặt, lại cảm thấy đầu ngón tay chai sạn ấm áp chạm lên da mặt mình. Uyển Nhi lặng lẽ vuốt tóc sang một bên cho nàng, động tác ôn nhu khiến nàng thoáng kinh ngạc.

"Em vẫn có thể trở thành bạn học thông thường của chị đúng không?" Uyển Nhi trước mặt nàng tỏ ra rất lạc quan, không vì vấn đề này mà bỏ xuống nụ cười, cô rất cứng đầu, cũng rất chân thành.

Gia Hân nhìn cô hồi lâu liền gật gù "Vậy thì đứng cách xa tôi 5m."

"Được." Không nghĩ Uyển Nhi thật sự chấp thuận.

Bắc Đại buổi tối lại có cảm giác vắng vẻ kinh dị, không phải do chê cười an ninh hay đường lối cũ kĩ, nguyên do là cây cỏ được trồng khắp nơi trong khuân viên nên cảm giác luôn lạnh lẽo và âm u, đèn đường cũng không đủ soi sáng tất cả góc khuất.

Gia Hân đi phía trước, trong khi Uyển Nhi bám theo sau nàng với khoảng cách lớn, xem ra cô chấp thuận yêu cầu cách xa 5m là thật, bất quá bản thân đơn độc đi phía trước như vậy nàng cũng không an tâm.

"Hân học tỷ!" Uyển Nhi phía sau hét lên làm Gia Hân giật mình, chút nữa liền ngã vào bụi cây bên đường.

"Cái gì?" Nàng bực bội quay mặt nhìn nữ nhân đang cười toe toét phía xa.

"Em đã ăn "phở" và nó rất ngon!"

Chuyện nhỏ như vậy cũng làm ầm ĩ, dọa người khác mất hết hồn vía. Nàng nói lời cảm ơn qua loa xong liền tiếp tục bước đi.

Uyển Nhi thấy nàng nói chuyện hờ hững với mình, cô bĩu môi tiếp tục bám theo "Hân học tỷ!"

"Chuyện gì nữa?"

"Chị muốn đi uống soda dâu cùng em không?"

"Không!"

Khoảng cách cả hai khá lớn, nên sau vài cuộc hò hét qua lại cổ họng Gia Hân cũng khô cứng, nàng cuối cùng nhận thua về phía bản thân, hiện tại chỉ có thể cố gắng lờ đi mấy lời Uyển Nhi lải nhải.

Sau khi trở về sân vận động, mắt thấy biển người chật kín, tất cả đều hướng về sân khấu để chuẩn bị xem tiết mục văn nghệ. Gia Hân chỉ có thể đứng bên ngoài đám đông quan sát, tuy không thể nhìn thấy sân khấu rõ ràng bất quá nàng cũng không có khả năng chen vào.

Toàn bộ đèn vừa tắt, không khí vang lên những tiếng hô hưởng ứng, phải nói là tương đối cuồng nhiệt.

Gia Hân vòng tay trước ngực quan sát, bỗng từ sau lưng một giọng nói trong suốt vang lên, hơi ấm như phả vào tai nàng "Hân học tỷ có muốn trở về quê nhà vào thời gian tới không?"

Gia Hân giật mình theo bản năng che tai, vành tai lộ ra một lớp ửng hồng.

"Ây! Tôi bảo em cách xa tôi 5m mà." Nàng lo lắng lùi lại, ánh mắt khó hiểu xen lẫn bực tức nhìn Uyển Nhi.

"Chị muốn em lúc nào cũng phải gọi lớn tên chị giữa đám đông sao?" Đối với thái độ của nàng, Uyển Nhi lại cười rất lưu manh.

Gia Hân nhìn cô chằm chằm hồi lâu, lại cảm thấy lời Uyển Nhi cũng có lý.

"Tôi sẽ trở về khi được cho phép, dù sao thì Việt Nam cũng có Tết Nguyên Đán." Nàng quan sát hoạt động trên sân khấu, chính vì cảnh tượng nhộn nhịp này mà thở dài, ánh mắt như cũ không nhìn nữ nhân kia lấy một lần "Thái Lan hình như không có đúng không?"

"Bọn em có Tết Songkran nhưng là vào tháng 4, không cách nào trở về." Uyển Nhi nhún vai cười, dù sao so với các quốc gia bị ảnh hưởng từ văn hóa Trung Hoa, văn hóa Thái Lan xem ra vẫn rất khác.

"Kì nghỉ Tết Nguyên Đán tới trở về với gia đình đi, yên ổn nghỉ dưỡng một chút." Gia Hân khoang tay trước ngực, tùy ý đưa ra lời khuyên.

"Em có trở về cũng không gặp được gia đình." Uyển Nhi cười lạnh, gương mặt có phần cứng nhắc nhìn sang hướng khác.

Rõ ràng là không gian xung quanh náo nhiệt đến vậy, không hiểu sao Gia Hân lại cảm thấy mọi thứ đang bất động.

Lần này đến lượt Gia Hân nghiêng mặt nhìn Uyển Nhi, bất quá cô lại không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.

"Tiết mục biểu diễn xin được phép khai màn."

Tiếng hô lớn khiến hai người chú ý đến.

Chỉ thấy pháo điện từ sân khấu phun lên cao, sáng rực và cháy bỏng tỏa rực khắp khân vận động Bắc Đại. Toàn bộ sinh viên hào hứng hét lớn, hoạt động ngoại khóa lần nữa giống với một bữa tiệc lớn ngoài trời.

Suy cho cùng, dù là học bá, họ vẫn có một bản thể nổi loạn.

Đó chính là nhiệt huyết thiếu niên, cũng là minh chứng cho thanh xuân.

"Hân học tỷ." Uyển Nhi tiến lại gần nàng thêm hai bước chân, không rõ có phải do sự phản chiếu của pháo sáng hay không, ánh mắt cô giống như đang ánh lên những đốm sáng nhỏ.

Uyển Nhi cúi gần mặt Gia Hân, khóe miệng cong lên dịu dàng "Cùng nhau cố gắng trong ba năm học tới ha."

Pháo sáng vụt tắt, tiếng cười cũng giảm nhiệt trở thành những tiếng bàn tán lớn nhỏ. Trong bóng tối, đồng tử của Uyển Nhi vẫn sáng lên tràn ngập ôn nhu. Gia Hân im lặng nhìn cô rất lâu, sau đó cũng khẽ gật đầu.

Mùa đông Bắc Kinh, đôi khi cũng nhất thời xuất hiện gió ấm...

Nữ nhân mặc áo khoác đen đứng phía xa quan sát một màn này, túi giấy trong tay cứ như đang bị bóp nát. Hai nữ nhân kia thế mà lại đứng cùng một chỗ thì thầm những điều bí mật, thật khiến người khác tức chết. Nữ nhân hừ lạnh một tiếng liền quay người rời khỏi sân vận động, tựa như chưa từng xuất hiện.

Bên ngoài Bắc Đại có một chiếc xe được đỗ sẵn trước cổng, nam nhân mặc tây phục im lặng hút thuốc, nghe được tiếng bước chân liền nhanh chóng vứt điếu thuốc đi. Nam nhân bối rối nhìn nữ nhân lãnh đạm bước ra, sắc mặt có vẻ không tốt.

"Mạc tiểu thư, chẳng phải cô nói muốn đón Dương tiểu thư cùng về sao? Tại sao lại ra sớm như vậy?" Nam nhân rất nhanh ứng biến mở cửa xe cho Tư Đình, biểu cảm lộ rõ nghi hoặc.

Cô vừa vào trường cách đây không lâu liền đi ra, không phải phát sinh việc gì rồi chứ?

Tư Đình cau mày ngồi ở ghế sau im lặng không trả lời, vắt chéo chân đầy mị lực. Nam nhân thấy vậy cũng không truy hỏi, an phận ngồi vào ghế tài xế.

"Tôi đã cảnh cáo em, nhưng xem ra em không coi trọng lời nói của tôi." Nhìn ánh đèn thành phố chói đến chướng mắt, Tư Đình nhỏ giọng nói với chính mình, loại tâm trạng cay đắng này cô không thể nuốt trôi.

"Anh Lạc, phiền anh chở tôi đến một nơi."

Lúc này, hoạt động bên Bắc Đại cũng vừa hay kết thúc. Gia Hân sau khi phụ giúp dọn dẹp liền nhanh chóng trở về, dù sao nàng cũng không ở kí túc, không thể ở lại trường lâu như các bạn học khác. Trên đường về thuận đường đi cùng Uyển Nhi, hai người hiện tại đi cạnh nhau, chỉ là nàng không biết nên mở miệng nói loại chủ đề gì.

"Hân học tỷ, Mạc tiểu thư coi bộ rất thích chị." Uyển Nhi theo thường lệ chủ động mở lời, không nghĩ sẽ nhắc đến vấn đề này.

"Có thể..." Gia Hân tuy ngoài mặt không có bất kỳ biểu lộ nào, bất quá nàng rõ ràng đang cảm thấy khó xử, dù sao đối với Uyển Nhi nàng vẫn là người cô ấy thích.

Uyển Nhi nhìn biểu cảm thú vị của nàng liền che miệng cười nhỏ, giọng nói lần nữa trở nên vui vẻ.

"Tuy tính cách thất thường của Mạc tiểu thư rất khó tiếp thu, bất quá cô ta quan tâm chị rất nhiều, đúng không?" Uyển Nhi bước từng bước chậm lại, ánh đèn mờ làm hiện lên bóng của hai người dưới chân, cô thở dài một hơi rồi cười một cách gượng ngạo "Mạc tiểu thư luôn thích Hân học tỷ theo cách riêng, nếu cẩn thận quan sát khi ở cạnh nhau, bản thân chị sẽ thấy ánh mắt của Mạc tiểu thư rất đa tình. Vì vậy đừng nghi hoặc mối quan hệ của hai người."

Gia Hân tròn mắt nhìn cô, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng sau đó nàng như nhận ra điều bất thường liền buồn phiền cúi gầm mặt.

"Uyển Nhi..."

"Đừng lo lắng, em là người hiểu đạo lý, bất quá em cũng sẽ thích chị theo cách riêng của mình." Uyển Nhi không muốn làm nàng quá khó xử, cố gắng bầy ra dáng vẻ hoạt bát giống như không để tâm loại chuyện này.

Uyển Nhi phải nói là rất tốt, tình cảm cũng rất trong sáng, bất quá...

"Cảm ơn em." Gia Hân gật gù mỉm cười, đây là lần đầu nàng buông bỏ khó chịu mà cười với Uyển Nhi. Hiện tại xúc động là đương nhiên, bất quá suy cho cùng cũng không thể tiếp nhận người này.

Uyển Nhi thấy mối quan hệ hai người bớt đi gánh nặng, cười khúc khích với nàng. Uyển Nhi chưa từng tỏ ra cao ngạo với hành tích cùng sắc đẹp, cô đơn thuần giống một thiếu niên cao trung đúng với lứa tuổi của mình, chính vì vậy nàng liền thấy người này rất khả ái.

Sau khi Uyển Nhi trở về kí túc, Gia Hân rất nhanh cũng bắt xe quay về biệt thự, suốt thời gian nàng ngồi trong xe đều bồn chồn không yên. Nguyên lai là nàng đã về muộn hơn vài phút so với giờ giới nghiêm, nghĩ đến cảnh tượng Tư Đình đang nóng ruột mà không khỏi lo lắng.

Sau khi về đến biệt thự đã là hơn 11 giờ đêm, trong biệt thự tĩnh lặng chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt qua cửa sổ. Gia Hân đứng ở ngưỡng cửa lúc lâu để định hình lại cảm xúc, bình thường Tư Đình kể cả khi giận dỗi cũng luôn bật sẵn đèn cho nàng, bất quá hôm nay lại không để đèn.

"Đình tỷ?" Gia Hân bình tĩnh bước vào trong, nàng theo thói quen cởϊ áσ khoác ném lên sofa mới bắt đầu tìm người.

Sau một lượt tìm kiếm, kết quả thật sự tìm không ra, người như Mạc Tư Đình vốn dĩ không ra ngoài vào tối muộn, nghĩ đến đây nàng thật sự có chút bất an trong lòng.

Gia Hân thở dài bước dọc theo hành lang một mình, ánh mắt thoáng chú ý tới cửa phòng Tư Đình đang mở. Nàng bước vào nhìn căn phòng bày trí đơn giản, không khí mát lạnh còn thơm mùi nước hoa. Nàng đảo mắt một lượt mới ngồi xuống giường, tâm trí xuất hiện loại cảm giác đơn độc kì lạ, khi nhắm mắt liền ngửi thấy được mùi của Tư Đình.

"Liệu bản thân có nên mở lòng lần nữa không?" Gia Hân tự lẩm bẩm sau đó chậm rãi nằm xuống giường, ôm lấy gối của Tư Đình vào lòng.

Mùi hương này, cảm giác này, thật làm người ta xao xuyến không thôi.

Nhớ đến những lời Uyển Nhi nói, l*иg ngực càng đạp mạnh hơn. Gia Hân yên tĩnh nhắm mắt, cơ thể thả lỏng chìm vào giấc ngủ, bàn tay nhỏ vẫn ôm chặt lấy gối của Tư Đình tham lam hít mùi hương của cô, có lẽ chính loại mùi hương này mới làm nàng yên tâm bộc lộ vẻ mặt yếu đuối nhất.

Gia Hân vừa ngủ, dưới biệt thự đồng thời xuất hiện một chiếc xe màu đen. Nam nhân cao lớn bước xuống xe đầu tiên, chạy vội xuống cửa sau để dìu nữ nhân bên trong ra ngoài.

"Mạc tiểu thư, để tôi đỡ cô." Nam nhân đưa tay muốn giúp đỡ Tư Đình.

Tư Đình lúc này thần trí sớm không còn tỉnh táo do men rượu, chỉ thấy cô cau mày xua tay một cái "Không cần, anh về đi..."

Thấy Tư Đình từ tốn đi về phía cổng biệt thự, bước chân chậm nhưng rất yên ổn, xem ra cô đang cố giữ lại chút dáng vẻ cao quý cho chính mình. Nam nhân đứng một lúc quan sát mới quay lại xe "Tiểu thư xin hãy nghỉ ngơi, tôi đi trước."

Nghe thấy tiếng xe đi xa, Tư Đình mới thở dài dựa vào cửa, sau đó mang thân hình mảnh mai nặng trĩu lảo đảo bước lên cầu thang. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn gương mặt nhiễm đỏ đang không kiểm soát được nhịp thở, cô nhíu mày thở dài.

"Mình uống hơi nhiều rồi..." Tư Đình xoa huyệt thái dương, đôi mắt hình phượng theo đó híp lại. Ban đầu cô vốn dĩ chỉ nghĩ uống một chút cho vơi bớt suy nghĩ, không ngờ lại quá chén nhiều như vậy.

Tất cả cũng đều là vì cái nữ nhân tên Dương Gia Hân.

Tư Đình quay về phòng ngủ, khoảng khắc mở cửa ra liền thấy cảnh tượng khó tin. Nữ nhân thân thể trắng hồng nằm trên giường cô ngủ say, tựa hồ không chút cảnh giác "Dương Gia Hân..?"

Tư Đình tiến lại gần, đang định nói gì đó bất quá lại vô thức nuốt nước bọt, đầu óc choáng váng chỉ nghĩ đến gương mặt nữ nhân tuyệt mỹ này. Tư Đình ngồi lên giường chăm chú ngắm nhìn nữ nhân ngủ đến không biết trời đất, tâm trạng theo đó dao động không ít.

Cả người Gia Hân chỉ mặc áo len mỏng, nàng khi ngủ miệng nhỏ luôn mở hé một chút, dáng vẻ này là câu dẫn người khác chiếm đoạt sao?

Hơi thở của Tư Đình trở nên nông hơn, bàn tay thon dài bóp lấy đùi non trước mặt không ngừng xoa nắm.

Tư Đình sờ da thịt mềm mại của nàng, ánh mắt đυ.c ngầu cùng hơi rượu tỏa ra từ cơ thể, cô không nhịn được dứt khoát vén áo len của Gia Hân lên tận ngực, cô biết bản thân đang làm loại chuyện bỉ ổi gì, nhưng cô không thể ngừng yêu nàng, đòi hỏi muốn cảm nhận nàng.

Nghĩ đến cảnh tượng Gia Hân cùng Uyển Nhi gần gũi, cô càng hận không chiếm đoạt nàng sớm hơn.

"Cái này...dù sao chúng ta cũng chưa động phòng..." Tư Đình lưỡng lự tìm cách an ủi hành vi của chính mình, cô hôn nhẹ lên mí mắt Gia Hân, lại dùng đầu lưỡi di chuyển vòng quanh khuôn mặt nàng cảm nhận hương vị ngọt ngào, từng động tác đều chứa toàn là du͙© vọиɠ và âu yếm.

Dường như Gia Hân cũng phát sinh khó chịu mà xoay người vài lần, bất quá tình trạng vẫn hoàn toàn ngủ say. Tư Đình nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng giữ lại, ánh mắt dần trở nên nóng rực, trong đầu chỉ có duy nhất một việc.

Đem nữ nhân này cùng ân ái.

Tư Đình nhanh chóng cởϊ áσ của chính mình ném sang một bên, sau đó nằm lên người Gia Hân không ngừng khẽ gọi tên nàng, đồng thời đem bàn tay lạnh lẽo vuốt ve da thịt nàng.

"Em là tài sản của tôi..."