Chương 13: Rào cản

Đơn độc trong biệt thự là loại cảm giác gì?

Chính là sợ hãi những góc khuất nhìn không đến, bóng đèn luôn được bật sáng, đi ngủ cũng phải đem theo vật phòng thân, mỗi một chút tiếng động đều chạm đến tóc gáy...

Gia Hân sau khi cài khóa cửa chính cùng cửa sổ nhỏ mới thả lỏng cảnh giác, nàng gần đây luôn có cảm giác ngứa ngáy khi nhìn ra cánh rừng thông đen kịt, cuối cùng vẫn là tự hù dọa chính mình.

Mặc dù thời tiết đã gần đông, trong nhà vẫn luôn bật đèn sửa, ít nhiều cũng ấm áp như mùa thu.

"Tôi đi tắm trước." Tư Đình trầm giọng nói, ngẩn mặt nhìn bóng lưng nữ nhân bận rộn trong bếp.

"Được."

Không khí vẫn như cũ ấm áp, riêng hai người lại như băng tuyết mát lạnh.

Gia Hân ngưng động tác lắng nghe tiếng bước chân lên cầu thang, nàng nhìn bọt xà phòng trên tay mà phiền muộn. Tư Đình từ lúc về nhà cũng không nhìn mặt nàng thêm một lần, thậm chí là né tránh.

Gia Hân đặt chén đĩa đã rửa sạch, trong nhà dần tịch mịch, đèn sưởi bên ngoài sân so với bên trong xem ra còn sáng hơn. Nàng áp tay lên cửa kính ngắm nhìn hồ nước, cá lớn bơi theo đàn vòng quanh tháp nước nhỏ, màu sắc và cảnh vật bài trí rất khoa chương.

Chỉ được bơi trong phạm vi nhất định, mỗi ngày trôi qua hẳn rất nhàm chán. Loài cá sống trong bể nước đẹp đẽ suy cho cùng lại mất đi tự do, mất đi khả năng vẫy đuôi bơi ra biển lớn. Số phận của nàng giống như vậy, bị giam cầm và nuôi sống ở biệt thự xa hoa này.

Từ lâu Gia Hân đã thấu đáo việc biệt thự được xây dựng ở nơi vắng vẻ mà nghiêm ngặt, nguyên lai là muốn giam giữ nàng. Không kí túc, không hàng xóm, cách xa thành đô. Bất tiện về mọi mặt như thế, Tư Đình vẫn chấp nhận để chiếm hữu hoàn toàn Gia Hân.

Nữ nhân ngoài mặt thể hiện thanh cao bao nhiêu, bên trong càng ích kỉ, mưu mô từng đấy.

Cạnh.

Tiếng động sau lưng làm Gia Hân giật mình, cảm giác như tim sắp rơi ra. Nàng nheo mắt nhìn vào khoảng không, trong bóng tối dần hiện ra thân ảnh Tư Đình vòng tay trước ngực nhìn nàng kì lạ.

Trên người nữ nhân mặc áo giữ nhiệt bó sát, làm tăng thêm mị lực. Tư Đình khớp với tiêu chuẩn mỹ nhân của Trung Hoa, mặt mũi tinh xảo còn thân thể lại gầy ốm, là nhìn không có chút da thịt, giống như một cây gỗ thẳng tùy ý sẽ bị gió lớn quật ngã.

"Chị làm em sợ đấy."

"Bôi thuốc cho tôi." Tư Đình tùy ý đưa lọ thuốc lên trước mặt nàng, giống như ra lệnh.

Gia Hân nhìn lọ thuốc lại nhìn sang thần sắc của Tư Đình. Nàng chấp thuận đón lấy lọ thuốc, nhẹ nhàng gỡ băng gạc trên bàn tay của cô, cả quá trình diễn ra tương đối suôn sẻ.

"Còn đau không?" Vết thương tuy đã xuyên giảm nhưng vẫn còn bầm tím, nhìn có chút thương tâm.

"Đau." Tư Đình rũ mắt nói.

Nhận được câu trả lời nhanh chóng khiến nàng thoáng bất ngờ. Gia Hân quan sát một mặt tủi thân của nữ nhân, trong đầu bất giác nghĩ đến một việc táo bạo "Chị...có muốn cắn lại em không?"

Một câu của Gia Hân làm Tư Đình mở to mắt.

"Có thể?"

"Ừ."

Cơ thể được tiếp động lực thêm hưng phấn lạ kì, ánh mắt không ngừng dán lên thân thể nàng, đánh giá một lượt, giống như đang lựa chọn thực đơn. Chừng vài phút chờ đợi Gia Hân hoàn thành việc quấn băng, Tư Đình chờ thời cơ lật tức hạ giọng "Cởϊ áσ."

"Hả?" Gia Hân ngờ nghệch còn tưởng bản thân nghe nhầm.

"Chẳng phải em cho phép tôi cắn em sao." Cô nghiêng mặt bộc lộ vẻ nghi hoặc đến nóng vội, tâm tư có chút không đúng đắn.

Điều này cũng quá đột ngột, nhất thời nàng không biết nên làm gì.

Loãng thể trước mặt người cùng giới vốn là chuyện bình thường đối với Gia Hân, nhưng đây là lần đầu nàng nhận được yêu cầu kì lạ như vậy, hơn nữa còn là từ vợ mới cưới.

Có chút nguy hiểm.

Gia Hân do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là cởi bỏ áo len, thân thể đầy đặn trắng hồng lật tức được phơi bầy. Nhiệt độ trong nhà không lạnh nhưng đột ngột cởϊ áσ cũng làm nàng không thích ứng kịp mà run nhẹ. Tư Đình không nói gì, quan sát theo từng cử động của nàng, ánh mắt hướng đến nơi mềm mại nhô ra, chăm chú nhìn rất lâu. Gia Hân thấy vậy không thẹn mà để tay vòng ra sau áo ngực "Cần phải cởi thêm nữa sao?"

Tư Đình nghe xong rời mắt khỏi ngực nàng, biểu lộ có chút khó xử "Khụ khụ, không cần."

Không ngờ một thiên kim tiểu thư cũng có dáng vẻ như vậy.

Tư Đình tiến đến rất chậm, giống như đang tập thích nghi. Gia Hân cảm nhận khuôn mặt nữ nhân nóng hổi cọ vào cổ ngứa ngáy, nàng hơi né tránh liền bị Tư Đình khống chế ép bản thân vào mặt kính, cảm giác mát lạnh chạm đến lưng không khỏi khiến nàng run rẩy. Tư Đình nhìn nữ nhân trong tay tỏa ra mùi kí©ɧ ŧìиɧ mạnh mẽ, không nhịn được hạ thủ xuống xương quai xanh của nàng gặm nhấm.

Da thịt trắng mịn còn thơm mùi sữa, cảm giác nắm bắt được nàng làm cô mãn nguyện rũ bỏ đau đớn.

Trong không gian rộng lớn, chỉ có tiếng nhai cùng va đập da thịt. Theo đó là du͙© vọиɠ xâm chiếm, khiến cho hai người giống như tùy lúc có thể buông bỏ cấm dục âu yếm nhau. Bất quá Gia Hân dường như không hưởng thụ quá nhiều, bản thân giống như đang bị trừng trị quá đáng, không ngừng bị tiến đến cắn phá.

Gia Hân đau đến cắn môi, thầm chửi nữ nhân này là cẩu biến thành.

"Nhẹ chút, chị đang gặm xương tôi đấy hả!" Nàng không nhịn được đẩy vai Tư Đình ra khỏi cơ thể, lấy tay che vết cắn hằn sâu trên da thịt.

Tư Đình bị đẩy cũng không tức giận, khựng lại hít thở giống như kìm hãm du͙© vọиɠ, bất quá cô dường như không có ý định buông tha, tiến đến gỡ bỏ tay nàng chậm rãi hôn lên vết cắn, lại hôn lên gương mặt nữ nhân.

Gia Hân ban đầu định chửi mắng người này vô sỉ, nhưng nghĩ lại liền thấy không đúng.

Nụ hôn này chút bi thương, thậm chí là vị đắng chát này cơ thể nàng cũng kì lạ cảm nhận được.

"Tôi không thích em lại gần Uyển Nhi." Tư Đình hạ giọng, trước mặt nàng nói ra tâm tư chính mình. Không chờ Gia Hân phản ứng, cô bồi thêm một câu khiến nàng câm nín "Điều này thật ích kỉ đúng không?"

Có thể nói có sao?

Gia Hân mông lung không trả lời, chỉ đưa tay xoa lên khuôn mặt nữ nhân, động tác ôn nhu làm Tư Đình khẽ dựa dẫm vào lòng bàn tay nàng.

Nữ nhân suy cho cùng chỉ muốn được an ủi, không phải phơi bày khía cạnh xấu xí của bản thân.

"Em có chút nào thích tôi không?" Tư Đình nhỏ giọng hỏi, đồng tử màu đen phản chiếu gương mặt nàng.

Xem ra cô rất để ý mối quan hệ của hai người các nàng. Gia Hân giống như rung động mà đỏ mặt, nàng im lặng một phút liền tùy ý ôm nữ nhân vào trong ngực, chủ ý là không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt của nàng khi nói câu này "Em có thích chị."

"Tôi là người Hoa..."

"Ừ, còn em là người Việt Nam."

Gia Hân biết Tư Đình đang lo sợ cái gì.

Quốc tịch, chính trị, lịch sử luôn vô hình tạo thành rào cản giữa những người không chung quê nhà.

Sống dưới nhà nước Chủ Nghĩa Xã Hội, hai bên đều mang một định kiến hẹp hòi về đất nước đối phương, thậm chí lượng thông tin được phổ cập còn có phần mơ hồ. Chủ đích của việc này chính là nâng cao lòng tự tôn dân tộc. Mong muốn được kiểm soát và đảm bảo về mọi mặt, nhà nước bắt buộc phải làm như vậy.

Để bảo vệ đất nước, cũng là bảo vệ Đảng.

Người Hoa ghét Việt Nam, người Việt kì thị Trung Hoa.

Cảm nhận thân nhiệt nóng bừng, Tư Đình rời khỏi ngực nàng nghiêm túc đứng thẳng, bất quá hơi thở mạnh bất thường của cô lại dọa cho Gia Hân lùi về sau, Tư Đình không vì vậy mà phiền lòng, ngược lại không ngừng rút ngắn khoảng cách.

"Đừng." Một câu kiên quyết chặn khuôn mặt nữ nhân đang lại gần.

Bị Gia Hân bóp miệng đương nhiên không thoải mái, Tư Đình nhanh chóng gỡ tay nàng ra, muốn tiến thêm lần nữa liền bị né tránh.

Không đạt được ý nguyện, Tư Đình đành dán sát lấy người nàng lấy lòng, giọng điệu trầm ấm đòi hỏi "Chỉ một lần thôi."

Lần này Gia Hân hoàn toàn không dám nói nửa lời, nhìn nữ nhân đang hạ mình mà lạ lẫm. Tâm trí Gia Hân vì ngữ khí của cô thoáng rối tung lên, rốt cuộc vẫn là mềm lòng trước tình cảm đang dâng trào. Nàng lại gần Tư Đình, bàn tay mơn mớn chạm lên da mặt nữ nhân đầy tinh tế.

Gia Hân chủ động hôn, cánh môi chạm nhẹ rất vụng về. Tư Đình có đôi mắt đen tuyền rất sâu, nhìn lâu sẽ giống như bị thôi miên mà phục tùng.

Có lẽ nàng đã bị thôi miên từ lâu rồi.

Tư Đình nháy mắt cảm thấy nàng hôn rất miễn cưỡng, cô chủ động cúi xuống chiếm lấy môi nữ nhân thuần thục, mật ngọt mềm mại cứ như vậy bị cô mυ"ŧ lấy, động tác có nhịp điệu giống như đang thưởng thức. Gia Hân bị ép đến gò má ửng đỏ, bám chặt lấy vạt áo đối phương, thân thể vì cọ sát mà nóng lên. Tư Đình làm chậm lại để điều chỉnh hơi thở, cô vừa vươn lưỡi chạm nhẹ vào khoang miệng liền bị cắn ngược, cảm nhận đầu lưỡi đau nhói còn có máu tươi, cô bất ngờ lùi lại mấy bước che miệng "Em làm cái gì?"

Gia Hân dùng tay lau miệng, dứt khoát nhặt áo len dưới đất mặc lên người "Đủ rồi."

"Nhanh như vậy?" Tư Đình tỏ rõ bất mãn, không khí đang tiến triển lại bị nàng phá hỏng.

"Kết hôn trên danh nghĩa, chị muốn ép buộc cái gì? Không phải chỉ cần diễn qua mặt người ngoài là được sao?" Điều nàng nói là sự thật, ngay từ đầu việc thỏa mãn vị hôn phu không có trên hợp đồng. Gia Hân thuận theo Tư Đình là tự nguyện, không phải nghĩa vụ.

Đối với lý lẽ này, cô căn bản không thể phủ nhận. Mắt thấy Tư Đình không có mở miệng phản biện, lông mày kéo xuống buồn bực, để bộ dáng lúc này có chút tội nghiệp. Gia Hân khẽ sờ lên môi mình, mắt thấy son đỏ của cô dính trên đầu ngón tay, nàng có chút buồn cười. Nụ hôn vừa rồi nàng không bài xích, còn cảm thấy khá dễ chịu.

Gia Hân đem hai đầu ngón tay dính son bôi lên môi mỏng của Tư Đình, không để cô kịp nhận thức hành động, nàng kéo lấy gương mặt đối phương hôn phốc một tiếng "Để lần sau đi."

Tư Đình được hôn có chút sững sờ, chưa kịp định hình thì Gia Hân đã vòng qua người cô bỏ đi.

Trong lòng càng thêm rối rắm, Tư Đình giống như tượng đứng một chỗ im lặng, ánh mắt màu đen giờ lại càng thêm tia sáng.

"Ừm..."

Tháng 10 ở Bắc Kinh không phải mùa đông, nhưng đối với Việt Nam đã bắt đầu giai đoạn chuyển đổi mạnh mẽ. Xem ra mùa đông của Trung Hoa đến chậm trễ lại tương đối gay gắt, nếu không phải Tư Đình nói về những trận bão tuyết âm độ kéo dài, nàng còn tưởng tượng viễn cảnh tuyết rơi chầm chậm giống phim Hoa Ngữ.

Cốc trà trên tay nguội lạnh, Gia Hân dường như không cảm thấy bất kì tư vị gì, nàng quay lại bàn tiếp tục lau chùi huân chương.

Đây là di vật mà ông bác để lại, bất quá nhà ngoại nàng rất bài xích những gì liên quan đến gia đình bên nội. Gia Hân bất lực phải cầm theo tất cả mang sang Bắc Kinh, tự mình bảo quản toàn bộ.

Gia Hân lau tấm huân chương, hài lòng sờ lên mặt ngôi sao sáng chói. Nàng trước khi sang Bắc Kinh luôn tự nhắc nhở trước khi đi ngủ sẽ luôn phải nghĩ về đất nước, về quê nhà.

Nghĩ đến để tìm thấy lý do cố gắng học tập, nhớ đến liền hoài niệm cảnh gia đình đoàn tụ.

Nghĩ đến quê hương còn có cha nàng...

Cha.

Gia Hân đặt lại huân chương trên bàn, ánh mắt rung chuyển nhìn vào khoảng không vô định, giống như vô cùng lạc lõng.

Buổi sáng tháng 10, nhiệt độ xuống gần 15 độ.

Tư Đình thức dậy rất sớm, dự định nấu bữa sáng cho Gia Hân, dù sao hai tháng qua luôn là nàng chủ động nấu. Vừa mở tủ gia vị ra, Tư Đình liền dừng cử động, bên trong đều là chai nước dùng kì lạ, mùi hương đặc trưng khiến cô muốn bỏ cuộc.

Hai tháng qua Gia Hân đã thay đổi tất cả quy tắc sống trong nhà.

Phòng tắm và sân vườn có thêm xô nhựa đỏ, phòng bếp có gia vị cùng nhiều loại tương, trong tủ lạnh có củ quả, trên bàn hay dưới đất đều có rất nhiều loại giẻ lau, toàn bộ bên trong biệt thự đều dán bùa trấn trạch.

Gia Hân luôn giữ đúng phong thái lúc sống ở Việt Nam, mọi sinh hoạt trong nhà đều do nàng quản thúc. Bất quá nàng cũng phải học dần với việc tiếp nhận lối sống Trung Hoa, tập thích nghi với văn hóa, chỉ là nhìn nàng cũng không giống sẽ thay đổi.

"Chắc phải mua đồ ăn bên ngoài rồi."

...

Đường phố tương đối sạch sẽ, hôm nay lại đặc biệt ít người qua lại khu vực quán ăn, việc lựa chọn cùng ăn uống của hai người các nàng đương đối nhàn nhã. Mặc dù sống ở Bắc Kinh đã gần ba tháng, bất quá số lần Gia Hân được ra khu vực trung tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâm ra đối với những sự kiện như này nàng luôn biểu lộ vẻ phấn khích.

Thời tiết giảm mạnh, Gia Hân bước ra ngoài có chút nặng nề, nguyên lai là áo phao phình ra rất vướng víu, hiện tại nàng trông như quả bóng tuyết, người ngoài nhìn vào không khỏi buồn cười. Tư Đình lại giống như quen thuộc với dạng thời tiết này, duy nhất khoác mỗi áo len cổ lọ cùng áo khoác dạ.

"Bánh bao thịt cùng sữa đậu nành vẫn là tốt nhất." Gia Hân hai tay cầm túi đồ ăn vui vẻ cười nói, khi còn ở Việt Nam nàng gần như không chạm vào hai món này, bất quá sang Trung Hoa tất cả đồ ăn vặt đều có mùi thịt hổ, tiếp xúc được hai tuần cũng chỉ bất lực ăn mì gói.

"Em thích là tốt." Tư Đình nhìn đèn đường chuyển màu, thuận tiện đưa tay kéo mũ áo nữ nhân lôi theo.

Bộ dạng phình to của Gia Hân đi đứng rất chậm chạp, lạch bạch như vịt nhỏ.

Thời nổi gió lớn, làm âm thanh giữa tiết trời âm u càng thêm sống động. Hai nữ nhân với hai phong cách đối lập, lại cùng ngồi trên băng ghế dài trong công viên. Gia Hân ngắm nhìn hồ nước màu xanh lục, phía xa còn có người trung niên chạy bộ, thỉnh thoảng bên tai nghe thấy tiếng bàn tán trong trận cờ vây.

Loại náo nhiệt này thật thoải mái, ít nhất là so với biệt thự trong rừng nhàm chán.

Gia Hân kéo khăn len xuống, cắn một miếng bánh bao, nhân thịt như tan chảy trong khoang miệng. Mùi vị không tệ, bất quá nàng vẫn không tìm được cảm giác thân thuộc "Em còn nhớ hương vị quê nhà, đặc biệt là quán bánh xèo ở đầu ngõ rất ngon, sau này về nước em muốn đến đấy ăn đầu tiên."

Tư Đình gật đầu coi như ngầm hiểu, cô ngồi thẳng lưng, mặc dù không trực tiếp nhìn, bàn tay vẫn vươn đến tìm được nhau trong vô thức.

Không khí yên tĩnh, xen chút lãng mạn khó hiểu.

Trận cờ vây đã kết thúc, người chạy bộ cũng dần rời đi. Tiếng còi của thành phố vang lên ngày càng to, dáng vẻ náo nhiệt đang trở lại.

Gia Hân cảm nhận gió buốt qua sống mũi, không nhịn được cọ mặt vào vai nữ nhân bên cạnh, nhẹ giọng gọi.

"Đình tỷ."

"Ừm?" Nhìn nữ nhân vì lạnh mà tìm đến mình, Tư Đình xoa lấy cánh tay nàng an ủi, thoải mái dựa vào cục bông nhỏ ấm áp.

"Người Hoa sẽ làm gì vào mùa đông."

Cốc sữa đậu nành trên tay nàng đang nguội dần, chỉ có bàn tay nắm chặt tạo hơi ấm trên thân cốc.

Tư Đình suy nghĩ một hồi liền liệt kê lại "Bắc Kinh vào cuối năm có tuyết, sẽ xuất hiện hoạt động vui chơi cùng địa điểm băng tuyết nổi tiếng, Bắc Đại cũng tương tự mở cửa trượt tuyết trên mặt hồ. Cuối năm cũng có ngày lễ đặc biệt, tiêu biểu nhất là lễ Laba vào tháng 12, ngoài ra thì là Tết Nguyên Đán, Đoan Ngọ và hội đèn l*иg."

Người ta vẫn nói sinh viên Thanh Hoa vào mùa đông sẽ đến Bắc Đại trượt băng, lý do là hồ Vị Danh vào thời điểm này sẽ biến thành địa điểm mở cửa vui chơi.

Gia Hân nghe xong liền thích thú chia sẻ về đất nước của mình "Việt Nam cũng có rất nhiều ngày lễ, đa phần đều không quá mang tính ảnh hưởng, mùa đông phía Bắc rất lạnh, phía Nam lại ấm áp lạ thường. Sau tháng 12 trước đó sẽ là Tết ông Công ông Táo, tiếp đó mới đến Tết Nguyên Đán."

"Ông Công ông Táo là gì?"

"Đó là ngày mà mọi người sẽ mua cá vàng về thả, coi cá chính là thú cưỡi để ông Táo cùng ông Công bay về trời, họ sẽ bẩm báo lại năm cũ của gia chủ với Ngọc Hoàng. Đó là một ngày lễ rất vui, đáng tiếc em sợ sẽ không về kịp." Gia Hân thở dài nhìn cốc nước trên tay, tuy không buồn uống nữa nhưng không thể bỏ đi, coi như cố chấp giữ lấy.

Lễ cúng ông Táo xảy ra trước giao thừa Tết Nguyên Đán, nếu trường không cho về sớm hơn một tháng, nàng căn bản không có khả năng tham gia.

"Tôi và em cũng có thể cùng làm." Tư Đình rất tự nhiên mỉm cười, bất quá trông không giống nói đùa.

Cùng làm sao?

Thả cá ở đây rồi bắt hai cụ ông bơi từ cảng Thiên Tân vượt ngàn cây số về Việt Nam? Xem ra chuyến đi về trời mà cũng thật vất vả.

Gia Hân nghĩ mà không nhịn được che miệng cười lớn, đến khi cơ mặt đã mỏi nhừ liền gục mặt xuống vai Tư Đình "Ha, em không chắc nữa."

Ý tưởng ngớ ngẩn, bất quá cũng có chút khả ái.

_________

Tác giả có điều muốn nói:

Mình rất thích vẽ, nếu bạn nào đến với truyện mình từ bài đăng trên nhóm BHTT sẽ biết, nhưng đăng mấy bài vẽ mãi trên nhóm cũng không tốt, nên khi truyện ổn định lượt tương tác mình sẽ lập page riêng để vẽ về các nhân vật. Nói thêm là mình đặc biệt thích vẽ mấy mẩu truyện ngắn, nếu mình đủ chăm chỉ thì truyện này ngay từ đầu là truyện tranh chứ không phải BHTT rồi.