Chương 29

Nhan Nhiễm dẫn theo một đám mèo, vui vẻ chạy về nhà, Đầu Hổ nhanh nhẹn nhảy lên cửa sổ, hạ đầu nhìn Nhan Nhiễm, ý là nhảy lên đi, anh làm được mà.

Nhan Nhiễm chạy lui vài mét, quay đầu lại cong eo, chân sau lấy đà, quả bóng lông vàng nhanh như chớp, dùng hết sức nhảy lên, vù! Cơ thể mắc kẹt trên cửa sổ.

Nhan Nhiễm đành dùng chân trước bám vào bệ cửa sổ, chân sau dùng sức đạp lung tung, tiếc là tường quá trơn, cậu đạp thế nào cũng vô dụng. Nhan Nhiễm mệt mỏi thở dài, chân sau buông thõng, cậu từ bỏ, còn thề, sau này sẽ không chơi trò này với Đầu Hổ nữa. Cậu dùng yêu lực, nhảy lên tầng mười còn dễ dàng, tại sao phải tốn sức như vậy?

Lúc này, từ trong phòng vươn ra một bàn tay to, túm lấy vị trí dưới nách Nhan Nhiễm, bóp cái thân nhỏ đó rồi xách lên. Nhan Nhiễm ngửi thấy mùi quen thuộc, vui mừng nói: "Anh không đi à?"

Tần Tấn Lê nhéo móng vuốt nhỏ đang rũ xuống của cậu, bàn chân mềm mụp đặc biệt khiến người khác yêu thích, anh nói nhỏ: "Mèo con."

Không biết có phải có chứng ảo giác bị hại hay không, Nhan Nhiễm cảm thấy câu nói đó mang ý trêu chọc. Cậu giơ móng vuốt, thoát khỏi tay Tần Tấn Lê, nhảy lên ghế sofa, dùng cằm cọ xát lông bị nắm lung tung, tự mình cũng buồn bực: "Không non, hơn 100 tuổi rồi."

Tần Tấn Lê lại vuốt ve đầu mèo nhỏ, cảm giác sờ thấy cảm giác tay khá tốt, anh nghi ngờ nhìn ngón tay mình, cảm thấy kỳ lạ với cảm giác vừa rồi, thế là ngồi bên cạnh Nhan Nhiễm, lại sờ cậu một cái, nói: "Tôi hẳn là đã hơn 5000 tuổi."

Động tác cọ lông của Nhan Nhiễm dừng lại, mở to mắt mèo kinh ngạc hỏi: "Già thế?!... Xin lỗi, ý tôi không phải vậy." Nhan Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh, áy náy nói: "Ý tôi là, chúng ta chênh lệch tuổi rất lớn, yêu tinh ngàn tuổi đã là đại yêu, anh là yêu rất rất lớn rồi. Tôi không thể gọi anh là anh Cá nữa, phải gọi anh là chú Cá."

Tần Tấn Lê cũng không nói gì, mặt lạnh không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Nhan Nhiễm nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tần Tấn Lê, nghĩ bụng nhìn chằm chằm thế này cũng chẳng ổn, cậu tập trung linh khí, muốn biến thành hình người, không ngờ người bên cạnh đột nhiên giơ tay, ấn cậu xuống ghế sofa, một phát làm tan biến hết linh khí cậu tập trung.

Nhan Nhiễm ở hình dáng mèo bị ấn chổng vó, bụng hướng lên trời, tính khí mèo nổi lên, tức giận ôm lấy bàn tay to dám sờ bụng mình, hai chân trước hai chân sau cùng lên, cào cào cào!

Tần Tấn Lê chỉ dùng một ngón tay trấn áp cậu!

Nhìn Nhan Nhiễm gian nan đứng dậy, Tần Tấn Lê lại một lần nữa dùng một ngón tay ấn cậu ngã xuống, Nhan Nhiễm dùng linh khí cũng vô dụng.

Nhan Nhiễm tức giận quay đầu đi, rất tốt, tôi không chơi với anh nữa.

Tần Tấn Lê nhìn mèo nhỏ quay mông về phía mình, không thèm để ý đến anh nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, bao nhiêu năm rồi, anh không nảy sinh ý nghĩ này, lại trêu đùa một con yêu tinh nhỏ, trên chuỗi thức ăn thì đó là kẻ thù tự nhiên của anh.

Lòng bàn tay Tần Tấn Lê phát ra ánh nước, biến ra một miếng thịt.

Nhan Nhiễm hít hít cái mũi: "Thơm quá!"

Thịt ẩn chứa linh khí mạnh mẽ, còn có mùi tanh nhẹ, đối với mèo mà nói, là sự quyến rũ chết người. Nhan Nhiễm nuốt nước bọt, sự thận trọng của loài mèo không cho phép cậu nhào lên ngay, nhưng mắt thì không rời khỏi miếng thịt được.

Tần Tấn Lê xé thịt thành miếng nhỏ, đưa tới bên miệng Nhan Nhiễm.

Nhan Nhiễm không kiềm chế được, cắn một miếng thịt vào miệng, một luồng linh khí mạnh mẽ đột ngột tràn vào cơ thể, lông toàn thân đều bị linh khí rung cho dựng lên, Nhan Nhiễm lúc này giống như một quả bóng lông vàng. Chân lông sát với da, màu vàng trở nên đậm hơn, thấp thoáng thấy được màu vàng đỏ.

Nhan Nhiễm cảm nhận được cơ thể tràn đầy năng lượng, cũng nhận ra miếng thịt này không tầm thường, hai chân ôm phần còn lại, thèm liếʍ liếʍ, rồi lại liếʍ nữa, không dám ăn tiếp. Cậu sợ ăn cả miếng thịt này, sẽ bị linh khí làm nổ tung mất.

"Anh Cá, thịt gì thế này?"

Hôm nay tâm trạng Tần Tấn Lê có vẻ đặc biệt tốt, nói nhiều hơn bình thường: "Thịt rồng, ăn không hết nên phơi làm thịt khô."

Nhan Nhiễm: !!!

————

Vương Nhất Minh xách theo cá nhỏ và tôm đến tìm Nhan Nhiễm, vừa bước vào cửa liền thấy Nhan Nhiễm ngồi trên ghế sofa vẻ mặt ủ dột, buồn bã, chán đời, còn anh họ Nhan Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn Nhan Nhiễm với ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc.

Vương Nhất Minh thấy Tần Tấn Lê liền cảm thấy chân mềm, vô cớ lại cảm thấy người này rất khó chọc. Anh ta dừng lại ở cửa, không dám bước vào trong nữa: "Ông chủ, chú Tiểu Lý cho cậu cá với tôm, anh để chỗ này cho cậu nhé?"

Nhan Nhiễm vô lực ngoắc ngón tay, ra hiệu anh mang lại đây cho tôi, mèo vừa ăn thịt rồng sợ khi ra ngoài sẽ bị sét đánh.

Vương Nhất Minh đành phải cố gắng bước vào trong, đặt thau xuống đất, bên trong là những con tôm hùm đất to, con nào cũng giương nanh múa vuốt, còn cá thì đều nhỏ, toàn cá bột mới lớn. Vương Nhất Minh giải thích: "Trước đây ruộng cần tưới nước, chúng tôi thường mở cửa đập thả nước vào sông nhỏ, rồi dẫn nước từ sông vào ruộng. Khi nước cạn, cá tôm bơi ra từ hồ chảy vào sông sẽ bị mắc lại ở đáy sông, những người thích bắt cá tôm sẽ đi bắt, nếu không khi nước cạn hết những con cá tôm này sẽ bị khát chết. Chú Tiểu Lý không thích ăn cá nhưng lại thích bắt, mỗi lần đều đi bắt."