Chương 30

Nhan Nhiễm cầm cái càng to của con tôm hùm, nhấc nó lên:"Tôm hùm này có phải nuôi không?"

"Không biết." Vương Nhất Minh cũng ngồi xổm xuống nhìn, hai tay chống lên đầu gối: "Đúng là hồ chứa nuôi cá bột, nhưng nuôi trong l*иg, thường không thoát ra ngoài được."

Nhan Nhiễm ném con tôm hùm trở lại thau, chùi móng vuốt lên người Vương Nhất Minh: "Vậy lấy những con tôm hùm đất ra, trưa nay chúng ta xào chúng, còn cá thả hết đi."

Vương Nhất Minh nhìn dấu ngón tay trên người mình, khóe miệng giật giật, lau tay lên người người khác mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thế. Vương Nhất Minh vô thức nhìn Tần Tấn Lê, em họ của anh như vậy mà anh không quản à?

Tần Tấn Lê lạnh lùng nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Lúc Nhan Nhiễm không meo meo với anh, anh im lặng đến lạ thường, sự lạnh lùng khiến toàn bộ con người anh tỏa ra cảm giác xa cách, như tiên nhân không dính khỏi lửa nhân gian, từ chối bất kỳ sự đến gần nào, chỉ cần nháy mắt là bay xa mất.

Vương Nhất Minh vô cùng khó hiểu, anh em bà con nhà này thật là kỳ quái.

Nhan Nhiễm quay đầu nhìn Tần Tấn Lê, dùng ánh mắt quan tâm yêu tinh già cổ vũ đối phương: "Ăn xong cơm trưa tôi muốn đi xem thử đập chứa nước, anh cùng tôi đi nhé, ra ngoài đi dạo?"

Tần Tấn Lê quay đầu lại, im lặng nhìn đôi mắt trong veo to tròn của Nhan Nhiễm, không nói gì từ chối.

Anh không có hứng thú với việc đi dạo.

Nhan Nhiễm chậc một tiếng, ngồi trên sofa theo thói quen túm tay áo, định dụ dỗ: “Chú Cá… Anh họ, anh thích ăn tôm không?”

Tần Tấn Lê nhướng mày: “Có thể ăn.”

cá Kσı ăn tạp, cái gì cũng ăn được, bao gồm thịt rồng.

Nhan Nhiễm nói thầm, quả nhiên, đối với chữ “Chú” này, lão đại vẫn rất để ý, về sau ít nói lại.

Nhan Nhiễm nhìn Tần Tấn Lê nuốt một ngụm nước miếng: “Tôi giữa trưa làm tôm cho anh ăn, buổi chiều anh đi cùng tôi tới đập chứa nước nhìn thử, anh đi với tôi không chừng sẽ gặp vận may, có khả năng ông chủ sẽ đưa tôi một xe cá bột.”

Tần Tấn Lê nhàn nhạt liếc mắt một cái, ánh mắt rõ ràng đang nói: Bình tĩnh một chút, đừng nằm mơ.

Nhan Nhiễm túm lấy tay áo Tần Tấn Lê, lại bắt đầu meo meo chít chít: "Anh họ, anh cũng đi chứ! Đến lúc đó chúng ta xem cá bột, anh thích ăn loại nào tôi sẽ nuôi loại đó, anh mời tôi ăn thịt, tôi sau này mời anh ăn cá."

Nhan Nhiễm coi Tần Tấn Lê như sư phụ của mình trong Yêu giới, coi như trưởng bối, quậy thì quậy, chứ cũng không thể mặc kệ để anh suy sút. Mặc dù phương thức suy sút của lão đại... chính là lười.

Vương Nhất Minh thấy Nhan Nhiễm như vậy, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh mèo con dính người, đối với người lớn trong nhà, liên tục kêu meo meo, trong mắt toàn ánh sáng sùng bái. Vương Nhất Minh bị hình ảnh tưởng tượng này làm rùng mình, vội vàng bưng thau đi, không nhìn nổi nữa, còn ừm thịt nữa, sao cậu không nói ừm ừm thịt, tôi còn ăn thịt thỏ nữa kìa.

Lúc này Nhan Nhiễm cảm thấy mình sắp tinh thần phân liệt rồi, bàn luận về một con mèo phải chống lại cám dỗ của một con cá như thế nào.

Nhìn lại đôi bàn tay của mình, cậu hứng khởi đến mức suýt kêu meo thành tiếng, meo! Cậu chạm được vào “da cá” của lão đại, chỉ cần chạm vào là cảm nhận được lượng linh khí khổng lồ trong người đối phương, còn nhiều hơn cả linh khí trên miếng thịt rồng khô nữa, thịt cá tươi sống ở ngay trước mắt cậu, trời ơi, cậu bắt được một con cá yêu lớn 5000 tuổi. Chiên, xào, hầm, luộc, nướng... không không không, sống cậu cũng ăn hết được, liếʍ một cái là linh khí bắn ra bốn phía, cắn một cái là thập toàn đại bổ... Úi! Lão đại có ơn với cậu, không thể ăn! Không thể!

Tần Tấn Lê thở dài, rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau khóe miệng Nhan Nhiễm, rất nghiêm túc hỏi câu khiến Nhan Nhiễm xù lông: "Cậu đã tiêm phòng dại chưa?"

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Cá: Nuôi mèo chính là đem tất cả thứ tốt đều cho cậu.

Các lão đại độc giả: Chờ xem anh chạy như điên trên con đường sủng thê cuồng ma không trở lại, tiện tay giúp anh phá hỏng luôn đường lui.jpg