Chương 2

Trong lúc chờ thịt nguội, bà lại rửa cải dầu trồng trong vườn, định làm món cải dầu sốt tỏi.

Nhan Nhiễm xuống lầu, thấy thím Vương đang bận rộn, cũng lại gần giúp, thím Vương lại la lên: "Cẩn thận, thịt nóng lắm đấy."

Nhan Nhiễm cười cười, đặt thịt vào bồn, dùng nước lạnh xả một cái: "Đợi thịt nguội rồi hãy thái, phần thịt và mỡ của thịt ba chỉ dễ bị đứt, sợ bỏng tay có thể ngâm trong nước lạnh một lúc, tranh thủ ngoài lạnh trong nóng vừa đủ để cắt."

Thím Vương nhìn cậu thái thịt thành những lát mỏng đều tay, rõ ràng là người thường xuyên nấu ăn, dùng dao rất điêu luyện, khuôn mặt mập mạp cười lên để lộ nếp nhăn, nhìn Nhan Nhiễm với ánh mắt ngày càng yêu thích: "Cháu còn nhỏ mà đã nghiên cứu nấu ăn rồi à? Con trai thím tầm tuổi cháu còn chẳng thể luộc chín trứng."

Nhan Nhiễm cười toe toét, mắt híp lại vui vẻ nói: "Thực ra món cháu giỏi nhất là làm cá."

Bên cạnh là cái tủ lạnh lớn, Nhan Nhiễm tò mò mở ra xem, bên trong chật ních thịt và rau củ, chỉ là không có cá. Điều này khiến cậu hơi thất vọng: "Thím Vương ơi, sao không có cá vậy ạ?"

Là một con mèo, không có cá thì ăn cơm thế nào?

"Muốn ăn cá ngày mai thím lên trấn trên mua về."

"Không đúng, nhà mình có ao cá mà?"

Thím Vương đã cho thịt vào nồi, xào sơ qua cho thịt chuyển sang màu vàng ươm, trông rất thơm ngon và giòn, bà vừa xào vừa nói: "Đúng là phía đông thôn có cái ao cá lớn, bên trong có không ít cá, nhưng đáng tiếc ai cũng không bắt được."

Vừa nghe có cá, mắt Nhan Nhiễm liền sáng lên, nôn nóng xoa tay: "Không sao đâu, cháu đi bắt về ngay."

"Đừng đi!" Thím Vương vội cản cậu lại: "Ao cá này mấy trăm năm qua chưa từng cạn, nghe nói cá ở trong đó đều thành tinh rồi, con lớn dài hơn mười mét, vệ tinh chụp xuống còn giống thủy quái nữa đó. Chưa kể thả dây câu thì dây câu đứt, đặt lưới lưới cũng rách, có kẻ xui xẻo chỉ rửa tay còn bị cá vẫy đuôi quật một thân bùn đất. Xuống nước càng không được, cá quá lớn, nhe răng liền cắn mông người ta, không thể đi!"

Nhan Nhiễm bật cười: "Thím yên tâm, chắc chắn bắt được, thím cứ nấu đi, cháu đi một lát rồi về." Nói rồi đã chạy nhanh ra ngoài, móng vuốt sắc bén không kiềm chế được mà xuất hiện, chẳng lẽ một con cá cũng bắt không được, thì làm sao gọi là mèo tốt?

"Trời ơi! Đứa trẻ này!" Thím Vương không kịp ngăn cản, hối hận giậm chân, nghĩ bụng đúng là người trẻ tuổi, không nghe lời khuyên, vội vàng hô thêm câu: "Bắt không được thì trở về! Đừng xuống nước! Cá thật sự cắn người đấy!"

————

Bên cạnh rừng đào là ao cá, diện tích cũng khoảng ba trăm mét vuông, Nhan Nhiễm đến gần thì nghe thấy tiếng người nói chuyện, cậu tò mò đi tới vài chục mét, đứng trên bờ nhìn xuống.

Lúc này, chàng trai trẻ cao ráo cắm gậy selfie trên mặt đất, hai tay cầm cây xiên dài hơn 2 mét, nhanh, chuẩn, dứt khoát đâm xuống con cá chép đang bơi gần bờ.

Ầm một tiếng, nước bắn tung tóe!

Thanh niên vội vàng nhấc cây xiên lên, ngoài vài cọng rễ và một lớp bùn đất thối, thì chẳng có gì cả.

Thanh niên không chịu bỏ cuộc, liên tục đâm thêm vài lần, vẫn không vớt được ngay cả một mảnh vảy cá.

Nhan Nhiễm nhìn cảnh này, không khỏi lắc đầu, thật đáng thương, với cái thân hình lớn thế mà cũng bắt không được con cá bé tí, trí thông minh loài người tăng nhanh thật đấy, sao khả năng săn mồi lại thoái hóa đến mức này.

Chàng trai này tên là Vương Nhất Minh, là người phát trực tiếp kì lạ nhất trên nền tảng "Hoàng Hồ", những người phát trực tiếp khác đều livestream cách trồng trọt, còn anh ta livestream cách đấu trí với mấy con cá trong ao này. Có thể nói, Vương Nhất Minh cũng từng là học sinh ưu tú của trường 211, chỉ đáng tiếc chọn ngành học quá tệ, tốt nghiệp rồi thất nghiệp nửa năm vẫn không tìm được công việc phù hợp, tức giận cắn răng quyết định về quê trồng trọt.

Tuy nhiên, đầu óc anh ta vẫn khá thông minh, bắt kịp xu hướng phát trực tiếp trồng trọt, nhờ livestream mà kiếm được khá nhiều tiền. Tuy vậy, anh ta vẫn khác với những người phát trực tiếp trồng trọt bình thường, bởi vì trong hai tháng Vương Nhất Minh phát trực tiếp, anh ta chưa bắt được con cá nào. Đúng thế, hôm nay lại lăn lộn một thân đầy nước, và vẫn không có thu hoạch.

Vương Nhất Minh cũng hơi tức rồi, lau mặt đầy bùn nước, không vui nói: "Con mẹ nó, ngày mai tôi nhất định sẽ bắt được cá! Lúc đó hấp, kho, chiên, muốn ăn thế nào tùy ý!"

Bình luận cuồng nhiệt chế giễu: Haha, hai tháng trước streamer cũng nói như vậy.

Ngày mai lại ngày mai, ngày mai nhiều quá à!

Streamer cao một mét tám lại thua con cá bé tẹo, là nhân tính bị mất đi hay là đạo đức bị chôn vùi?

Vương Nhất Minh thẹn quá hoá giận: "Đừng khoái trá sớm thế! Nếu ở đây mà có người vớt được một con cá, thì tôi mẹ nó phát trực tiếp trồng cây chuối đi vệ sinh!"

Câu nói vừa dứt, chỉ thấy trên gò đất bên bờ xuất hiện một chàng trai trẻ mặc áo thun cổ tròn, quần jean xanh, khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng người mảnh khảnh, bộ dáng vô hại, trông cũng sạch sẽ, môi hồng răng trắng, đôi mắt tinh anh đầy sức sống liếc nhìn anh ta với ý sâu xa, cúi xuống nhặt một cành cây bên chân, nhẹ nhàng đâm xuống mặt nước một cái, nhấc lên.

"Ào" một tiếng, một con cá dài hơn một mét lập tức bị móc lên khỏi mặt nước!

Vương Nhất Minh: !!!

--------------------

Lời tác giả:

Vương Nhất Minh: Đậu xanh! Cái này không phải sự thật!

Bình luận: Streamer! Anh nên trồng cây chuối đi vệ sinh nha!