Chương 3

Đậu xanh! Thật sự có người bắt được cá! Hơn nữa còn bắt một cách đơn giản tự nhiên như vậy!

"Câu nói lúc nãy không tính!" Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Minh chính là quỵt nợ, cảm giác như có một đàn ngựa hoang chạy loạn trong lòng, quá đáng! Người này là ai thế, sao thiếu đạo đức vậy!

Phòng livestream sôi trào, tất cả đều la lên rằng đổi ý là chó, chờ xem streamer phát trực tiếp trồng cây chuối đi vệ sinh! Không làm được thì ăn tám cân đậu phộng!

Nhan Nhiễm đem cây xiên cá treo lên vai, thách thức nhìn người lấm lem bùn đất trước mặt, ngạo nghễ hừ: "Đây chính là kết cục của kẻ trộm cá."

Mí mắt Vương Nhất Minh giật giật, đây rõ ràng là kẻ trộm hô hoán kêu bắt trộm! Trong hai người họ thì ai mới là kẻ trộm cá?!

Nhan Nhiễm đã không muốn nói chuyện vô nghĩa với tên trộm cá nữa, khiêng cá quay đầu định đi. Vương Nhất Minh tức giận đuổi theo: "Này người anh em! Cá này cậu không thể mang đi!"

Nhan Nhiễm quay lại nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu: "Đây là cá của tôi!"

Vương Nhất Minh thấy vậy chợt nhớ tới mèo giữ thức ăn, cũng bị chọc tức tới bật cười. Lần đầu gặp tên trộm cá lại tự nhiên như vậy: "Cái ao này có chủ rồi, tôi là người phụ trách ở đây, đang chờ chủ nhân tới đây, tôi không thể để cậu mang cá đi."

Nhan Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Minh ba giây, thấy anh ta nói thật, mới nói: "Tôi chính là chủ nhân của ao cá này."

Ánh mắt Nhan Nhiễm nhìn Vương Nhất Minh hơi khinh thường, đây chính là người dọn phân* mà ông nội nói với cậu, không phải bảo năng lực rất mạnh sao? Sao còn không bắt nổi con cá nhỏ, người hốt phân này không ổn rồi.

*Ở TQ người chăm sóc, dọn phân cho mèo gọi là 铲屎官 - xẻng phân quan

Vương Nhất Minh biết hôm nay sẽ có người thừa kế đến, nên đã sớm đến ao cá chờ, chỉ là không ngờ người thừa kế lại trẻ tuổi như vậy, còn giỏi bắt cá đến thế. Nghĩ lại bộ dạng bắt cá thảm hại 2 tháng qua của mình, Vương Nhất Minh chỉ cảm thấy xấu hổ. Trời ơi, cuối cùng anh ta cũng gặp được cao thủ bắt cá, nếu không phải thời điểm không thích hợp, thì anh ta còn định cúng bái một chút.

Người cần gặp đã gặp, cũng đến giờ ăn, họ cũng bắt được cá rồi, Vương Nhất Minh là người hướng ngoại, da mặt cũng dày, lập tức vui vẻ đi theo sau Nhan Nhiễm: "Vậy thì xong việc! Về nhà!"

Trên đường Vương Nhất Minh hào hứng giới thiệu về mình: "Tôi tên Vương Nhất Minh, từ nhỏ đã sống ở thôn này, nhiều thế hệ đều trông coi ao cá. Ngôi nhà mới gần với nhà cậu nhất, chính là nhà tôi đấy."

"Ừm." Nhan Nhiễm mất tập trung đáp một tiếng, khiêng cá bước nhanh về nhà, cậu đang phân vân không biết nên chế biến con cá trắm cỏ này thế nào. Hấp? Kho? Hay làm món cá nướng cay, con cá này vừa to vừa mập, nhìn là biết mềm, làm thành cá nướng cay chắc chắn ngoài giòn trong mềm.

Nhan Nhiễm đâm xuyên qua mang cá, nên cá vẫn còn sống, miệng nó đóng mở liên tục. Thật kỳ lạ là cá không vùng vẫy chút nào, bị treo trên cành cây vác đi cũng nằm im không nhúc nhích. Về tới nhà, Nhan Nhiễm đặt cá lên thớt, ấn vào đuôi cá liền xuất hiện một khối lớn.

Thím Vương khϊếp sợ há hốc mồm, không dám tin: "Trời ơi, thật sự bắt được! Bao nhiêu năm rồi không thấy ai bắt được cá trong ao đó cả."

Cá quá lớn, ăn trong một bữa căn bản là không hết, thím Vương liền nghĩ chặt nó thành từng phần, ăn không hết thì cất vào tủ lạnh. Nhưng không ngờ Nhan Nhiễm vừa ra ngoài, con cá trên thớt bỗng nhảy lên, đuôi quật xuống bàn kêu bôm bốp, cả cái mâm cũng bị quật bay.

Thím Vương bị tạt nước đầy người, một tay đè cá, một tay cầm dao, sức bà cũng lớn, nhưng một tay căn bản không đè nổi. Vương Nhất Minh vội chạy tới giúp, sống chung một thôn, cả thôn chỉ khoảng trăm hộ, ai cũng quen biết nhau, dân quê nói chuyện cũng không có khách sáo, anh ta vội đề nghị: "Thím ơi, đổ rượu vào đi, nó hôn mê sẽ không nhúc nhích nữa!"

"Mơ đi, cá to thế này đổ bao nhiêu rượu mới được." Thím Vương đang không biết làm sao thì Nhan Nhiễm quăng cành cây quay lại, thấy cá vùng vẫy liền tát một cái, bốp! Con cá khổng lồ bị bạt tay giáng tới làm cho ngất xỉu. Nhan Nhiễm lấy dao từ tay thím Vương, cắt vài nhát đã làm sạch con cá.

Chỉ một con cá cũng không xử lý được, thì làm sao gọi là mèo tốt?

Nhan Nhiễm không để ý đến vẻ mặt sửng sốt của Vương Nhất Minh và thím Vương, bắt đầu rửa tay làm cá nướng, trước tiên massage ướp gia vị toàn thân cho nó, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, trong bụng phải xoa kĩ. Ướp xong, quét một lớp dầu, cho cá vào lò nướng. Điều duy nhất khiến Nhan Nhiễm không hài lòng là cái lò này quá nhỏ, không thể nhét toàn bộ con cá vào được, sau này có tiền phải đổi cái mới lớn hơn.

Trong lúc chờ cá nướng hơn mười phút, Nhan Nhiễm đổ dầu ăn vào nồi, ném các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào xào. Dầu ớt đỏ nhanh chóng được xào ra, mùi thơm nồng nặc kí©h thí©ɧ vị giác, Vương Nhất Minh đứng bên cạnh đã nhịn không được mà nuốt nước bọt.

Lúc này Nhan Nhiễm thấy trong giỏ có cam thảo và hạt dành dành vàng, vui mừng lấy ra, định cho vào nồi.

Vương Nhất Minh thò lại gần, máy quay nhắm chính diện, tò mò hỏi: "Cái này ăn được hả?"

Nhan Nhiễm liếc nhìn cái máy quay hướng về tay mình, cũng không để ý lắm, từ tốn nói: "Tất nhiên, cam thảo có vị ngọt, là chất làm ngọt tự nhiên, còn có tác dụng sinh tân, thanh nhiệt giải độc, ăn cay sợ hại dạ dày có thể thêm chút cam thảo. Hạt dành dành vàng cho vào món ăn sẽ tạo màu vàng hồng, làm nước sốt có màu hồng tự nhiên, kí©h thí©ɧ thèm ăn hơn."