Chương 1

Núi Vân Lương được tạo thành từ hàng chục ngọn núi lớn nhỏ, do hẻo lánh nên môi trường sinh thái không bị phá hủy.

Nhan Nhiễm xách chiếc vali của mình, lấy điện thoại từ túi ra xem, tín hiệu ở đây yếu, chỉ có hai vạch, may là trước đó cậu đã chụp lại bản đồ. Theo bản đồ, ao cá mà cậu sẽ thừa kế nên ở ngay thôn này.

Nhan Nhiễm nghiêng đầu quan sát thôn trang trước mặt, không khỏi lẩm bẩm: "Ông nội nói thành phố bên ngoài lớn lắm, so với chỗ ở trên núi trước đây cũng không khác mấy."

Nhan Nhiễm vốn là một con mèo yêu nhỏ sống ẩn dật với ông mình trên núi Côn Luân, bây giờ nhà nước ban hành một chính sách mới: Yêu tinh sau khi thành tinh cần hoà nhập vào xã hội loài người, phải đóng góp cho sự phát triển của đất nước.

Để hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, mèo lớn màu cam cao khoảng 1 mét dùng móng vuốt vuốt ve đầu vàng rực rỡ của mèo con, nghiêm túc nói: "Con à, từ giờ ao cá kia sẽ thuộc quyền quản lý của con, nhất định phải làm tròn trách nhiệm không thể để tổ tiên thất vọng!"

Sau đó, Nhan Nhiễm bị mèo lớn túm lấy gáy, ném bay ra xa hơn 1000 dặm, chớp mắt đã bị ném vào núi Vân Lương. Nhan Nhiễm lạc trong núi nửa ngày mới tìm được đường ra.

Nhớ lại cảnh tượng mà ông nội miêu tả, tâm trạng Nhan Nhiễm vẫn khá tốt, bị ném ra cũng chẳng sao, chẳng có gì mà một con cá không thể giải quyết được, nếu có, thì ăn hai con!

Nhảy lên cao nhìn xung quanh, Nhan Nhiễm cuối cùng cũng tìm thấy “biệt thự lớn cao cấp” mà ông nội chuẩn bị cho cậu. Nhà cửa trong thôn phần lớn là những ngôi nhà gạch thấp, duy nhất ở phía đông đầu thôn có một căn nhà hai tầng mới tinh, tường trắng ngói đỏ, còn có sân riêng, chắc chắn là biệt thự lớn nhất thôn. Nhan Nhiễm xách chiếc vali khổng lồ chứa hơn 100 cân cá khô, chạy như bay đến.

Cổng sân mở rộng, sân rộng khoảng một trăm mét vuông được dọn dẹp sạch sẽ, một thím lớn tuổi mập mạp mặc tạp dề nghe thấy tiếng động, xách giẻ lau từ trong nhà đi ra, thấy Nhan Nhiễm liền cười cong mắt, khuôn mặt mập mạp vô cùng thân thiết: "Cháu là hậu nhân nhà họ Nhan à? May quá, cuối cùng cháu cũng đến, nhà thím đã dọn dẹp sẵn rồi, chưa ăn trưa đúng không, vào đây nhanh, thím làm cơm cho cháu."

Nhan Nhiễm nghiêng đầu, đôi mắt mèo lưu ly lộ vẻ nghi hoặc: "Dì à, dì là...?"

"Thím chính là người thôn Đại Vương này, cháu gọi thím là thím Vương là được, ông của cháu đã sớm đến đây xây nhà cho cháu, còn nhờ thím chăm sóc sinh hoạt thường ngày của cháu, cho đến khi cháu thích nghi với cuộc sống ở đây mới thôi. Vệ sinh nhà cửa từ giờ trở đi thím lo hết, muốn ăn gì thì báo trước với thím, thím là người nấu cơm ngon nhất thôn đấy, tuyệt đối sẽ nuôi cháu thành trắng trẻo mập mạp, khiến ông cháu yên tâm."

Thím Vương nhiệt tình kéo vali của Nhan Nhiễm vào nhà, kéo đến bậc thềm thì không kéo nổi nữa, hai tay dùng sức liền nhấc bổng chiếc vali nặng hơn một trăm cân vào nhà một cách dễ dàng. Thấy bề ngoài Nhan Nhiễm có vẻ không mạnh mẽ, thím Vương dứt khoát không cho cậu động tay, tự bà làm hết mọi thứ.

———

Người trong thôn Đại Vương sống ở đây đã nhiều thế hệ, từ hàng trăm năm trước đã bảo vệ dãy núi lớn này, thực ra không phải tất cả mọi người đều họ Vương, theo truyền thuyết là do tổ tiên từng chịu ân huệ từ nhà họ Nhan nên không bị diệt tộc, dần dần tụ tập lại thành thôn trang. Người dân trong thôn hiền lành thuần phác, mặc dù đã qua một trăm năm, nhưng lòng biết ơn vẫn còn. Khi biết hậu nhân của ân nhân sắp đến, họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ, đảm bảo sẽ chăm sóc tốt hậu nhân nhà họ Nhan.

Nhan Nhiễm muốn giúp đỡ cũng không giúp được gì, thím Vương thường xuyên làm việc nhà nông nên rất khỏe, tay chân nhanh nhẹn như sấm rền gió cuốn. Nhan Nhiễm vội theo sau, trong lòng ấm áp, biết bà thực lòng tốt với cậu, thiện hay ác cậu có thể cảm nhận được.

Trong nhà khá thoáng đãng, trang trí theo phong cách Châu Âu nhỏ gọn, đơn giản sang trọng. Đồ điện gia dụng và đồ nội thất đầy đủ, tất cả đều được lau chùi sạch sẽ. Nhan Nhiễm đi một vòng trong nhà, phát hiện tầng hai còn có phòng tắm lớn, Nhan Tiểu Miêu liếc nhìn cái bồn tắm rồi đóng cửa lại, cậu không thích tắm rửa, không thích nước làm ướt lông mình, có dơ thì liếʍ láp là được rồi, tắm rửa thật không ra dáng mèo, huống hồ còn ngâm mình trong bồn nữa? Phòng này nên dán giấy niêm phong lại, để nó không bao giờ thấy ánh sáng.

Ra ngoài, ánh mắt Nhan Nhiễm rơi vào chiếc tivi bên tường, bên trái là một cái bể cá khổng lồ dài hơn hai mét, nuôi khoảng mười mấy con cá Koi, đang bơi lội tung tăng. Thấy cá, mắt Nhan Nhiễm sáng lên, không kìm được nuốt nước bọt.

Vừa nãy vẫn bình thường, bây giờ bỗng thấy đói bụng.

Thím Vương đang nấu cơm, không hổ danh là người nấu ăn ngon nhất thôn, đầu bếp có kinh nghiệm đều biết, luộc thịt nếu chỉ dùng nước không thì khó hết mùi, thím Vương đợi nước sôi thì cho gừng, hành tây, tỏi, hoa tiêu vào đun, đợi mùi thơm bay lên thì mới cho thịt ba chỉ đã rửa sạch vào, nấu chín sáu phần thì vớt ra để riêng một bên.