Chương 5: Người Bạn Cùng Phòng Thứ Ba

Ngụy Tử Dương đặt người nào đó vào lòng, sau đó bắt đầu im lặng đút cho cậu, không hề nhẹ nhàng hay nói lời nào, chỉ im lặng đút thức ăn, công khai phớt lờ Thu Nãi Mẫn bên cạnh, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Sự dịu dàng mà một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng vô tình bộc lộ luôn là sự cám dỗ chết người, và loại quyến rũ đó đơn giản là không gì sánh bằng.

Trong suốt quá trình Lâm Thư Cẩn cư xử rất ngoan, giống như một người khác vậy. Cho đến khi Ngụy Tử Dương ôm cậu trở lại giường, trên mặt cậu vẫn hiện lên sắc đỏ khó tả, trong mắt hiện lên niềm vui không thể che giấu.

Vì vậy, một cậu nhóc tội nghiệp nào đó bị bỏ qua chỉ có thể nhìn họ một cách đáng thương.

Buổi tối không có tiết học, cũng không cần tự học, Ngụy Tử Dương ban ngày ngủ suốt buổi chiều, cho nên hiện tại tựa hồ rất tỉnh táo, Ngụy Tử Dương suy nghĩ một chút, liền đơn giản ngồi ở trên ghế sô pha định xem phim.

Hắn tìm thấy bộ phim này từ một danh sách xếp hạng nào đó và bấm vào, đây là bộ phim có rating cao nhất và nổi tiếng nhất trong năm nay, tuy nhiên, sau khi xem một phần, Ngụy Tử Dương không khỏi có chút choáng váng các cặp nam nam ở khắp mọi nơi trong phim. , hay thậm chí là trở thành...vợ chồng, và chủ đề tình yêu chính của bộ phim này là hai nam chính yêu nhau rồi gϊếŧ nhau. Ngụy Tử Dương không bàng hoàng với điều đó mà chỉ để ý nam chính đặc biệt đẹp trai, nghe nói hiện tại là nam chính được yêu thích nhất, được hoan nghênh bởi sinh viên trẻ tuổi, nam thần tượng quốc dân vân vân, nhưng mấu chốt là... ở thế giới này quan hệ nam nam rất phổ biến ?

Mặc dù hắn đại khái hiểu được từ ký ức trong đầu nguyên chủ rằng thế giới này nhìn chung khác với thế giới ban đầu, nhưng thực sự nhìn thấy nó lại là một vấn đề khác, và rốt cuộc vẫn có chút ngạc nhiên.

Lúc này, Ngụy Tử Dương chợt nhận ra xung quanh mình còn có người khác, khi Ngụy Tử Dương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thu Nãi Mẫn ngồi trên ghế sofa bên cạnh, mặc áo len dệt kim rộng màu đỏ, tay cầm một túi khoai tây chiên lớn, nhìn cậu ta rất háo hức, những ngón tay dài và hơi thon của cậu thỉnh thoảng nhặt một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng từ từ nhai. Ngụy Tử Dương nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu phồng lên, hai cái má nhỏ nhắn giống như một con chuột đồng , thật đáng yêu, nhưng bản thân cậu ta không hề nhận thức được điều đó.

Ngụy Tử Dương không khỏi ánh mắt tối sầm, hắn luôn cảm thấy sau khi đến thế giới này, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của mình càng trở nên mạnh mẽ hơn, thật sự là... không thể giải thích được.

"Anh Tử Dương, anh cũng thích phim này à?"

"Hả?" Giọng Ngụy Tử Dương có chút khô khốc, giọng nói của thiếu niên lại nhẹ nhàng mềm mại, bởi vì đang nhai khoai tây chiên trong miệng nên có chút lắp bắp, đáng yêu đến mức Ngụy Tử Dương nhất thời có chút mất tập trung. .

"Phim này hay quá. Em đã xem ba lần rồi. Hơn nữa, Trang Ninh Nhụy cũng rất đẹp trai.

Trang Ninh Nhụy dường như là tên của nam chính trong bộ phim này, đồng thời anh ta cũng là tiểu thịt tươi mà Ngụy Tử Dương thấy rất đẹp trai và hấp dẫn.

Ngụy Tử Dương nhìn chằm chằm đôi má phồng lên của nhóc con, không khỏi nói: " Em cũng không tệ."

"A?" Thu Nãi Mẫn giật mình, đột nhiên tỉnh lại, sau đó xấu hổ cúi đầu.

Ngụy Tử Dương đột nhiên nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Tôi nói, em cũng không tệ, em cũng rất đẹp trai."

Thu Nãi Mẫn mặt đỏ bừng, thậm chí quên nhai đồ ăn trong miệng, chỉ ngơ ngác nhìn Ngụy Tử Dương.

Nhìn thấy tên nhóc này đáng yêu như vậy, Ngụy Tử Dương rốt cục không nhịn được đưa tay chọc chọc gò má cậu dùng ngón tay cái xoa xoa khóe môi, sau đó đưa lên cho cậu xem.

"Nhìn xem, đây là cái gì?"

"Ồ ~" Thu Nãi Mẫn lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, sao lại ăn đến dính môi chứ , "em không để ý, tất cả là do phim quá hay."

“Ha ha,” Ngụy Tử Dương nhịn không được cười lớn với tên nhóc đáng yêu này, sau đó không khỏi trêu chọc cậu : “Sao em chỉ ăn một mình?” Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào túi khoai tây lớn được giữ trên đầu gối của cậu.

"A?" Thu Nại Mẫn đầu tiên sửng sốt, sau đó có chút vui mừng lại có chút cảnh giác nói: "Anh Tử Dương, anh cũng muốn ăn sao?"

"Ừm."

Trên mặt cậu nhóc lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nheo mắt đáng yêu như một con mèo con vừa trộm được cá, sau đó giơ gói khoai tây chiên đến trước mặt Ngụy Tử Dương. Tuy nhiên, Ngụy Tử Dương vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu.

Sao vậy? Thu Nãi Mẫn sửng sốt, sau đó nghĩ tới điều gì đó, mặt tên nhóc lại đỏ lên, nhưng vẫn lấy hết dũng khí thăm dò cầm một miếng đưa vào miệng Ngụy Tử Dương.

Ngụy Tử Ương nhìn cậu không chớp mắt, sau đó há miệng ăn như khoai tây chiên, nhưng đôi môi mềm lại chạm vào ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, lập tức cậu rụt người lại như bị điện giật, Sau đó dùng ánh mắt rụt rè của mình lén nhìn Ngụy Tử Dương, ánh mắt nhỏ bé đó thật đáng yêu.

Ngụy Tử Dương hài lòng vẫy tay với cậu, Thu Nãi Mẫn chớp mắt, cuối cùng cẩn thận nhích mông tới, bên cạnh Ngụy Tử Dương, thậm chí vai của cậu cũng gần như chạm vào vai Ngụy Tử Dương, bởi vì chiều cao vượt trội của Ngụy Tử Dương Tử Dương, còn Thu Nãi Mẫn tương đối nhỏ con, sự chênh lệch này khiến đây trở thành một khung cảnh rất ấm áp.

Ngụy Tử Dương hài lòng quay người lại, tiếp tục xem phim, thỉnh thoảng mở miệng đón lấy miếng khoai tây chiên mà nhóc con đưa vào miệng, sau đó cố ý hay vô ý đưa ngón tay trắng nõn của đối phương vào trong miệng mình , thậm chí còn lật lưỡi liếʍ sạch chúng. Trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ bé của cậu ta lại biến thành hai quả táo đỏ.

Họ không biết, không, hoặc chỉ Ngụy Tử Dương là không biết, rằng lúc này trong mắt người đang nằm trên giường mà Ngụy Tử Dương tưởng rằng đã ngủ say, sâu đến đáng sợ..

Khi bộ phim sắp kết thúc, khoảng mười giờ tối, đột nhiên có tiếng động lớn ở cửa ký túc xá, Ngụy Tử Dương nhìn ra ngoài thì thấy một anh chàng đẹp trai phi thường bước vào đây, có chút loạng choạng. Trên mặt hắn ửng hồng tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt hoa đào vừa liếc nhìn đám người Ngụy Tử Dương, trong nháy mắt đã lấy đi phần lớn linh hồn của người nào đó.

Người bạn cùng phòng thứ ba của Ngụy Tử Dương tên là Lục Kiều Hi, nghe nói là con trai giám đốc tập đoàn họ Lục, tóm lại là một phú nhị đại tiêu tiền như nước, thường xuyên không về ký túc xá thậm chí còn đi xuyên đêm, dù sao thì mọi người cũng đã quen rồi, hơn nữa Ngụy Tử Dương trước đây cũng chưa bao giờ để ý tới chuyện này, cho nên hắn cũng không biết rõ lắm.

Ngụy Tử Dương còn chưa kịp nói gì, Thu Nại Mẫn đã đứng dậy chạy tới: "Lục Kiều Hi, anh sao vậy? A, có mùi rượu."

Kết quả vừa nói xong, Lục Kiều Hi đã ôm lấy vai Thu Nãi Mẫn, nâng cằm nhỏ lên với ánh mắt khinh thường, "Người đẹp, nói cho anh trai biết đi cô bé đáng yêu này tên là gì?"

Thu Nãi Mẫn cau mày, mùi rượu xộc vào mặt đã khiến cậu rất khó chịu, lúc này cậu càng lo lắng hơn nhưng Lục Kiều Hi say rượu vốn đã rất mạnh, hiện tại càng không thể thoát khỏi. Đúng lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên đứng trước mặt cậu.

Thu Nãi Mẫn ngẩng đầu liền nhìn ra, chính là Ngụy Tử Dương.

Lục Kiều Hi đẩy tay Ngụy Tử Dương ra , sau đó dùng vẻ mặt trịch thượng nhìn hắn, đặc biệt là đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc.

"Ngươi là ai? Dám cướp người của ta?" Vừa nói, thân thể hắn lắc lư hai cái, sau đó lao vào vòng tay của Ngụy Tử Dương, sau đó nằm trên l*иg ngực rộng rãi rắn chắc của Ngụy Tử Dương.

"Anh ấy có vẻ say." Thu Nãi Mẫn bĩu môi.

"Ừ." Ngụy Tử Dương ừ một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn người trong ngực mình đang ôm chặt không muốn buông hắn ra, liền cúi người bế y lên, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại, Ngụy Tử Dương trực tiếp đẩy Lục Kiều Hi ném lên giường y, sau đó mặt không biểu tình quay lại tiếp tục xem phim, ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm không ngủ được.

Thu Nãi Mẫn nhìn tên say rượu bị Ngụy Tử Dương ném bị thương, lại nhìn Ngụy Tử Dương không nói gì, cuối cùng, cậu dứt khoát rời khỏi tên say rượu, chạy lại chỗ Ngụy Tử Dương, ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau đó lại tiếp tục ăn, cảm thấy rằng sự quyến rũ của mình sắp thành công.