Chương 6: Lão Công~, Dậy Đi

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Tử Dương mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt nai đáng yêu, có chút cảnh giác và đầy tò mò.

"Anh Tử Dương, dậy đi vào lớp đi."

Thu Nãi Mẫn đến bên giường Ngụy Tử Dương, cậu giống như một cô con vợ nhỏ gọi chồng đi làm, cư xử vô cùng ngoan ngoãn.

Ngụy Tử Dương không khỏi nheo mắt lại, sau đó vươn bàn tay dài ra, kéo người đó xuống.

“À~ hừm.”

Ngụy Tử Dương không để ý đến sự kinh ngạc của cậu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, đêm qua nhìn cậu ăn khoai tây chiên, hắn đã nghĩ cái miệng nhỏ này thật hấp dẫn và ngon miệng, quả nhiên hương vị rất ngon.

"Hừm ~" Thu Nãi Mẫn lúc đầu còn sửng sốt, sau đó căng thẳng đến toàn thân cứng đờ, nhưng giây tiếp theo, chiếc lưỡi dài của Ngụy Tử Dương đột nhiên tiến vào trong miệng cậu, đây là lần đầu tiên cậu hôn một người trong đời, còn là được người mình thích hôn. Thu Nãi Mẫn vừa căng thẳng vừa hưng phấn, cơ thể cậu bị nụ hôn của Ngụy Tử Dương làm mềm nhũn, cậu trực tiếp nằm trên giường của Ngụy Tử Dương.

"Ừm~"

Ngay lúc Ngụy Tử Dương đang hôn cậu say đắm, một giọng nói rất bất mãn đột nhiên từ đầu giường truyền đến, thậm chí còn mang theo oán hận mãnh liệt.

Ngụy Tử Dương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Thư Cẩn sắc mặt lạnh lùng đứng ở một bên, khuôn mặt như bị bao phủ bởi một lớp băng, ánh mắt lạnh lùng phẫn nộ, trong ánh nhìn Ngụy Tử Dương có một tia ủy khuất khó tả. .

Thu Nãi Mẫn giật mình, mặt đỏ bừng, vùng thoát khỏi tay Ngụy Tử Dương, sau đó đỏ mặt đứng dậy: "Anh Tử Dương, anh mau dậy đi, lát nữa anh sẽ muộn mất." Nói xong không chờ Ngụy Tử Dương trả lời chạy ngay trở lại giường của mình.

Ngụy Tử Dương nhìn Lâm Thư Cẩn bất động, chỉ nhìn chằm chằm hắn, hai mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy khó chịu. Ngụy Tử Dương chỉ đơn giản ngồi thẳng dậy, sau đó vươn tay kéo người lên giường, sau đó ôm cậu từ bên cạnh, một tay đỡ cằm để cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

“Sao vậy?” Giọng Ngụy Tử Dương vẫn có chút khàn khàn.

Đôi mắt của Lâm Thư Cẩn đột nhiên lại đỏ lên, và tất cả sự bất bình của cậu đều tăng lên.

Hắn rõ ràng chỉ vừa làm cậu ngày hôm qua, nhưng trong nháy mắt hắn đã nɠɵạı ŧìиɧ với Thu Nãi Mẫn. Bây giờ hắn lại hôn cậu, điều này có ý nghĩa gì? Mặc dù ngày hôm qua là cậu đã chủ động dụ dỗ hắn, nhưng vì hắn đồng ý nên cậu mới vậy, chẳng lẽ hắn đối với cậu một chút hứng thú một chút để ý cũng không có sao?

Ngụy Tử Dương nhìn khóe mắt cậu càng ngày càng đỏ, tựa hồ sắp khóc, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ lạnh lùng bướng bỉnh. Cậu không biết rằng mình lại càng đau khổ hơn khi trông như thế này.

"Nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?" Ngụy Tử Dương lần này có chút cứng rắn.

"Cậu, tôi , cậu coi tôi là cái gì?" Lâm Thư Cẩn cảm thấy bị oan ức khóc lên, cậu liền trở nên can đảm hơn rất nhiều.

Ngụy Tử Dương dừng một chút, sau đó mỉm cười vuốt cằm cậu: "bảo bối, cậu cảm thấy tôi muốn cậu là cái gì?"

"Tôi không biết." Giọng nói của Ngụy Tử Dương khiến Lâm Thư Cẩn trở nên run rẩy, mặt nhanh chóng đỏ bừng, nhưng cậu vẫn còn ngượng ngùng, vì vậy ngoan cố quay đầu đi khỏi người này, mới phát hiện mình không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

“bảo bối, hôm qua không phải là cậu đã dụ dỗ tôi sao?” Giọng nói của Ngụy Tử Dương cực kỳ ôn hòa, nhưng lại có vẻ quá tàn nhẫn.

Lâm Thư Cẩn run rẩy, có chút không thể tin được, nhưng tựa hồ cũng trong dự đoán, cùng người này làʍ t̠ìиɦ đâu có nghĩa cậu cùng người này có quan hệ yêu đương?

Lập tức, Lâm Thư Cẩn sắc mặt có chút bi thương, nước mắt vô thức rơi xuống.

Ngụy Tử Dương không khỏi cúi đầu mình để ngang hàng với câu, sau đó liếʍ từng giọt nước mắt trên mặt, vừa liếʍ lại, vừa nhẹ nhàng nói: " Cậu đừng khóc, cậu trông như thế này, thật khiến tôi đều cảm thấy không vui."

Lâm Thư Cẩn sửng sốt: "Thật sao?"

“Đương nhiên.” Ngụy Tử Dương nói xong, môi dời đến môi cậu, sau đó nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ, cực kỳ ôn nhu.

Sau đó, ngay tại Ngụy Tử Dương cho là mình đã an ủi thành công, Lâm Thư Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc lại có chút ngượng ngùng hỏi: "Cậu, ngày hôm qua cậu nói muốn tôi gọi cậu là lão công đúng vậy, cậu là ý đó? "

Lâm Thư Cẩn chỉ nghĩ bây giờ hắn không thích cậu cũng không sao, dù sao bọn họ đã cùng sống mấy năm nay, hiện tại đã làʍ t̠ìиɦ, chỉ cần cậu nắm chắc cơ hội, cậu sẽ làm được người này sớm hay muộn cũng thích cậu.

Ngụy Tử Dương sửng sốt một chút, sau đó nói: "Nếu cậu không ngại."

Ngụy Tử Dương vừa nói xong, Lâm Thư Cẩn liền nhào vào trong ngực hắn, sau đó nhanh như chớp ghé vào tai hắn: "Lão công."

Ngụy Tử Ương sửng sốt khi nghe cậu nói rất ngượng ngùng và bướng bỉnh: “Lão công , mau dậy đi, chúng ta cùng nhau đến lớp đi.” Sau đó không đợi Ngụy Tử Dương phản ứng, cậu nhanh chóng đứng dậy đi về thu dọn đồ đạc.

Một lúc lâu sau, nhìn thấy một người rõ ràng là xấu hổ đến mức toàn thân run rẩy chạy đi chạy lại, Ngụy Tử Dương cuối cùng cũng không nhịn được mà cong môi lên, cậu thật sự... rất đáng yêu phải không? Cậu ta...Có vẻ như, không tệ.

Sau đó, sáng hôm đó, khuôn viên Đồng Đại lại bùng nổ. Bởi vì họ đã may mắn khi sáng nay thấy hai, nam thần nổi tiếng nhất trường xuất hiện trong cùng một khung hình, không, điều thú vị hơn nữa là họ xuất hiện cùng lúc bên cạnh người đàn ông cao lớn, một người bên trái và một người bên phải, một người dễ thương xinh trai, một người lạnh lùng và đẹp trai, người ở giữa cao lớn và anh dũng, trong đôi mắt đen có một cảm giác áp bức khó tả.

Một bức tranh hài hòa đến không ngờ, nhưng người đàn ông cao lớn đó là ai? Mối quan hệ của anh ta với hai nam thần là gì? Hơn nữa, họ đang đến lớp đúng không? Nam thần thật sự đã đến lớp?

Được một thời gian, các trang diễn đàn lại trở nên sôi động và họ lại thống trị màn hình.

Tuy nhiên, dưới sự chú ý, nam thần tượng lớn Lâm Thư Cẩn bất ngờ có một hành động khiến toàn bộ khuôn viên trường phấn khích. Họ thấy anh ấy đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Ngụy Tử Dương trước sự chứng kiến

của mọi người.

Mọi người gần như há hốc mồm, ánh mắt và động tác của nam thần rõ ràng đang tuyên bố chủ quyền, người đàn ông đó chính là... bạn trai của nam thần!

Diễn đàn lại sôi sục rồi.

Ngụy Tử Dương sao có thể không cảm nhận được ánh mắt của cậu, Ngụy Tử Dương cũng không có ý định dừng động tác, chỉ là thích, đối hắn không thành vấn đề đúng không? Thế nên hắn mới để cậu ôm cánh tay hắn như thế này.

Thu Nãi Mẫn ở một bên nhìn thấy ánh mắt có chút khıêυ khí©h cùng kiêu ngạo của Lâm Thư Cẩn, trong lòng cảm thấy ủy khuất và tức giận, nhưng khi nhìn thấy Ngụy Tử Dương không có ý định cự tuyệt Lâm Thư Cẩn, cô đột nhiên chỉ cảm thấy tủi thân.