Chương 4: Sự Khác Biệt Chiều Cao Dễ Thương Nhất

Ngụy Tử Dương dáng người cao gầy, tốc độ đi đường rất nhanh, dọc đường đi, Thu Nãi Mẫn đi theo Ngụy Tử Dương như một cô con vợ nhỏ, bởi vì cậu nhóc cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ gì nên sẽ thỉnh thoảng phải chạy vài bước mới đuổi kịp Thượng Ngụy Tử Dương.

Vì vẻ ngoài thanh tú và dễ thương của Thu Nãi Mẫn, cậu nhóc cũng giống như Lâm Thư Cẩn, là nhân vật nổi tiếng trong trường, cả hai đều đứng đầu danh sách những nam thần tượng nổi tiếng nhất Đồng Đại. Mọi người, đặc biệt là các cô gái đều thích chụp ảnh và la hét khi thấy hai người.

Cũng vì thế Ngụy Tử Dương cao lớn bên cạnh Thu Nãi Mẫn đương nhiên trở lên vô cùng nổi bật, nhất là khí chất hiện tại của hắn có chút khác biệt so với trước đây, khiến người ta càng khó rời mắt.

Hai người đi trên đường trong nháy mắt trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp trong khuôn viên trường, các hủ nữ hoàn toàn phấn khích. Hai người họ thực sự rất hợp nhau, họ có sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất, lạnh lùng và dễ thương, cao và nhỏ nhắn... Họ không biết rằng ngay khi họ đang đi đến nhà ăn, những bức ảnh và mối quan hệ của họ đã xuất hiện và bùng nổ trên diễn đàn trường.

Tim Thu Nãi Mẫn đập thình thịch, trong đầu cậu hiện lên chính là âm thanh gây đỏ mặt cậu nghe thấy ở ký túc xá vừa rồi, sau đó là hình ảnh người đàn ông cao lớn này với khuôn mặt vui vẻ cᏂị©Ꮒ Lâm Thư Cẩn, sau đó là hình ảnh vật bên dưới của hắn. Cậu đang nghĩ đến sự sung sức khi đâm vào rút ra của người trước mặt thì bị vấp chân trái vào chân phải.

Vì vậy, cậu xấu hổ ngã về phía trước chờ đợi tiếp theo sẽ là cảnh chó nhai bùn vô cùng xấu hổ và nhục nhã.

Tuy nhiên không, cậu đã được chặn lại bởi một cánh tay mạnh mẽ.

Ngụy Tử Dương đưa tay ra trước mặt cậu, Thu Nãi Mẫn nhào vào cánh tay Ngụy Tử Dương, hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Và cảnh này đã cung cấp thành công tài liệu tốt nhất cho các trang mạng trong khuôn viên trường.

Ngụy Tử Dương buồn cười đỡ người đứng vững, sau đó dùng bàn tay dài ôm người vào lòng, cúi đầu hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy? Không nhìn đường sao?"

"Em không nghĩ gì cả." Thu Nãi Mẫn mặt đỏ bừng thì thầm nói.

"Muốn ăn cái gì?" Ngụy Tử Dương tiếp theo hỏi.

"A?" Thu Nãi Mẫn ngẩng đầu, vô tình nhận ra bọn họ đã đến nhà ăn, lúc này tư thế của bọn họ đã thu hút sự chú ý của hàng trăm cặp mắt, cậu lại đỏ mặt.

"Anh Tử Dương, anh muốn ăn gì em ăn giống vậy là được"

Thu Nãi Mẫn học ở đây đã ba năm, thật ra cậu nhóc chỉ đến nhà ăn một vài lần. Vì thứ nhất là đông đúc, thứ hai là dễ dàng bị để ý và thứ ba cậu không thích đồ ăn trong căng tin, cảm thấy không sạch sẽ. Nhưng nếu ăn cùng Ngụy Tử Dương thì cái gì cũng có thể bỏ qua.

Ngụy Tử Dương không để ý Thu Nãi Mẫn nữa, hắn trực tiếp gói đồ ăn của mình và một phần khác mang về cho Lâm Thư Cẩn, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống, Thu Nãi Mẫn một mực đi theo hắn.

Đang ăn, trong căng tin đột nhiên có một tiếng hét vang lên, sau đó những tiếng hét khác chói tai hơn.

Ngụy Tử Dương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một nam sinh mặc áo phông trắng đi tới, nguyên chủ hiếm khi để ý tới chàng trai này, nhưng hắn biết anh ta là ai bởi vì độ nổi tiếng của người đàn ông này trong trường thực sự rất... đáng sợ.

Hàn Nhất Thiên, người đứng đầu danh sách nam thần tượng được yêu thích nhất trong nhiều năm và là nam thần tượng số một của Đại học Đồng Đại, hiện đang là sinh viên năm 2 .

"Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây được không?" Giọng nói đầy nam tính, nhẹ nhàng tao nhã, nụ cười tựa như gió xuân, nghe thật tuyệt.

Ngụy Tử Dương ngẩng đầu lên, anh ta là một người rất đẹp trai, khí chất từ

trong ra ngoài tự nhiên, đây là người đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Vì thế Ngụy Tử Dương gật đầu nói: "Tự nhiên."

Thu Nãi Mẫn có chút không vui khi Hàn Nhất Nhiên nhìn chằm chằm Ngụy Tử Dương, nhưng cậu nhóc vẫn lễ phép gọi: “Xin chào đàn anh.”

Hàn Nhất Nhiên không để ý, mỉm cười ôn hòa với cậu: “Chào đàn em .” Hàn Nhất Nhiên trong mỗi động tác đều lộ ra vẻ tao nhã khó tả, sau đó quay sang Ngụy Tử Dương đang cúi đầu ăn cơm.

“Bạn học Ngụy, tôi có thể mời cậu tham gia đội bóng rổ của trường được không?”

Ngụy Tử Dương dừng một chút, sau đó ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt thanh tú này, nở một nụ cười nhẹ nhưng lại chân thành khó tả. Tuy nhiên, trong đôi mắt dịu dàng của anh ta tựa hồ còn ẩn chứa điều gì khác, trong lòng Ngụy Tử Dương lại cảm thấy có gì đó thú vị. Vì thế, hắn quả quyết gật đầu.

"Có thể."

"Thật tốt. Với điều kiện của cậu, cậu chắc chắn sẽ khiến đội bóng rổ của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn."

"Cảm ơn."

“Vậy thì tôi sẽ ở trong đội bóng rổ chờ bạn học Ngụy đến.”

Khi Ngụy Tử Dương ăn xong đưa Thu Nãi Dân về ký túc xá, Lâm Thư Cẩn vì vận động quá nhiều nên đã ngủ quên trong lúc chờ đợi.

Ngụy Tử Dương nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của cậu, khuôn mặt dường như vẫn còn đỏ bừng. Ngụy Tử Dương không khỏi cúi đầu hôn, nhưng không ngờ giây phút tiếp theo hắn lại bắt gặp đôi mắt mơ màng ngái ngủ của cậu. Và sau đó là biểu cảm tỏ ra ngạc nhiên.

"Tử... Tử Dương, cậu đã trở lại."

Khóe miệng Ngụy Tử Ương nhếch lên, “Cậu gọi ta là lão công cũng được.” Ngụy Tử Ương không biết chuyện gì đã xảy ra mà đột nhiên nảy ra ý định đùa cợt như vậy.

Lâm Thư Cẩn đỏ mặt, nhưng... cậu không từ chối.

"Ngồi dậy ăn đi."

"Ừ." Lâm Thư Cẩn thanh âm trầm thấp, nàng không dám nhìn Ngụy Tử Dương.

"Cậu có muốn tôi đút cậu ăn không?"

"Hả?" Lâm Thư Cẩn lại sửng sốt.

Ngụy Tử Dương chỉ cần cúi nhẹ người bế cậu đặt lên đùi hắn, cầm hộp cơm trên bàn bắt đầu đút cho hắn, tất cả chỉ trong một động tác nhẹ nhàng.

Lâm Thư Cẩn cảm động đến mức gần như muốn khóc, còn Thu Nại Mẫn, người đứng ở một bên và im lặng nhìn họ, cũng muốn khóc, nhưng cậu ta lại khóc vì bất bình.