Chương 31 Gặp mặt gia đình

Một đôi vợ chồng khoảng sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn rất trẻ, ánh mắt tràn đầy niềm vui và phấn khích. Ba người thanh niên trông khỏe khoắn và mạnh mẽ có đôi mắt như sói như hổ, ngoài ra còn có hai người chú với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị... Ngụy Tử Dương ngồi ở giữa, mọi ánh mắt phía trên đều đổ dồn về hắn.

Đây là... "tòa án xét xử "? Ngụy Tử Dương có cảm giác muốn ôm trán, tuy rằng hắn giả làm bạn trai của Sở Tích Quân. Nhưng khi có quá nhiều người thân, bạn bè của anh vây quanh khiến Ngụy Tử Dương có cảm giác như đang thật sự đi ra mắt gia đình người yêu.

Sở Tích Quân cũng có chút xấu hổ, thứ nhất là anh không ngờ lại có nhiều người đến nhà mình như vậy. Thứ hai, nếu Ngụy Tử Dương cảm thấy không thoải mái khi gia đình mình như thế này thì phải làm sao? Đặc biệt, nhìn vào tư thế của mọi người, nếu chọc giận Ngụy Tử Dương thì phải làm thế nào?

Vì vậy Sở Tích Quân vừa xấu hổ vừa lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh đứng lên giới thiệu từng người một với Ngụy Tử Dương: “Đây là bố tôi, đây là mẹ tôi, anh cả, anh hai, anh ba, chú hai, chú ba..."

Ngụy Tử Dương có chút kinh ngạc, thật là một gia tộc lớn. Ngụy Tử Dương đứng dậy, chiều cao vượt trội của hắn lập tức khiến Sở Hi Quân trông nhỏ bé hơn rất nhiều, sau đó hắn trên mặt không biểu tình gì chào từng người một: " Con chào chú và cô, con chào hai chú, em chào ba anh....."

"Được, được, ngồi đi, ngồi đi." Lập tức, bà Sở cười đến mang tai, vừa nhìn anh chàng này đẹp trai trước mặt này, bà liền thấy cậu ta cao lớn khỏe mạnh như này chắc chắn có thể là chỗ dựa vững chắc cho con trai bảo bối của họ dựa vào. Hơn nữa, họ chờ mong con trai tìm được đối tượng, đã chờ rất nhiều năm rồi. Lần này rốt cục đạt được nguyện vọng, mà anh chàng này lại còn đẹp trai như vậy. Bà Sở và ông Sở không vui mừng làm sao được, "Hahaha."

Ngụy Tử Dương lễ phép mỉm cười, nhưng ba anh trai Sở Tích Quân lại dùng ánh mắt có phần giống sói như hổ nhìn hắn, từ lúc hắn bước vào cửa đến giờ bọn họ chưa hề buông lỏng. Có thể thấy khả năng cao mấy người này là kiểu cuồng em trai. Ngụy Tử Dương nhẫn lại cảm giác muốn ôm trán , sau đó tặng từng món từng món những món quà hôm qua Sở Tích Quân đã chuẩn bị.

Sắc mặt của mấy người thân bạn bè rõ ràng đã được cải thiện khá hơn nhiều. Đặc biệt là ông Sở và bà Sở, bọn họ càng nhìn Ngụy Tử Dương càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích, khi nói chuyện đều là cười không khép miệng được.

Tuy nhiên, những người đáng bị xét xử vẫn phải bị xét xử, “Tôi nghe nói cậu vẫn còn là sinh viên?” Ông Sở bắt đầu ra tay.

Sở Tích Quân lo lắng quay đầu nhìn Ngụy Tử Dương, nhưng Ngụy Tử Dương lại thẳng thắn nói: "Vâng, thưa chú, nhưng con sẽ tốt nghiệp chỉ sau hơn một năm nữa. Đến lúc đó con sẽ cố gắng tìm một công việc tốt, sẽ không níu chân sau của Tích Quân "

Ông Sở nhướng mày tỏ vẻ hài lòng. Đến lượt mấy anh trai nhà họ Sở lên tiếng.

“Cậu có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Quân được không?” Anh cả

“Có thể yêu Tiểu Quân cả đời không?” Anh hai hỏi.

"Cậu yêu Tiểu Quân sâu đậm đến mức nào?"

Vệ Tử Dương:......

Sở Tích Quân: chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người rồi.

Ngụy Tử Dương có chút bối rối, không phải tình yêu đồng giới sao? Họ không phản đối mà rất ủng hộ, điều này vốn đã nằm ngoài suy nghĩ của hắn ba phần. Nhưng tình cảnh trước mắt, này nào phải họ gặp bạn trai của con trai mà hoàn toàn là tiết tấu gặp con rể mà? Từ đầu đến giờ, Ngụy Tử Dương hoàn toàn cảm nhận được tâm lý gả con gái của họ... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngụy Tử Dương choáng váng, Sở Tích Quân vốn đã lo lắng đến nỗi không dám nhìn hắn chỉ nắm chặt tay hắn ở dưới bàn. Không ngờ Ngụy Tử Dương đột nhiên nghiêm túc trả lời:

"Em làm được, thưa các anh, em sẽ bảo vệ tốt anh ấy"

Mặc dù bọn họ vẫn tỏ ra không muốn tin nhưng đã đến lượt hai chú bắt đầu, nên họ đành phải đành dừng không tấn công nữa. Sau đó, một số người thân và bạn bè khác lần lượt đặt câu hỏi, Ngụy Tử Dương lần lượt trả lời. Nhưng không ngờ, cuối cùng bà Sở lại đưa ra một câu hỏi mới gây chấn động.

“Con định khi nào thì kết hôn?” Trong mắt bà hiện lên vẻ hưng phấn, bà ước gì họ có thể kết hôn ngay bây giờ.

Sở Tích Quân giật mình, suýt chút nữa quên đi lễ nghi tao nhã thường ngày: “Mẹ!” Sau khi trừng mắt, anh nhanh chóng nhìn sang Ngụy Tử Dương.

Trước khi Ngụy Tử Dương kịp trả lời, ông Sở đã nghiêm túc hỏi: “ Hai đứa cảm thấy, ngày lành này thì thế nào?”

"Bố!"

Ngụy Tử Dương cũng cau mày, như vậy không phải quá nhanh sao? Hơn nữa bọn họ còn là giả vờ, làm sao có thể kết hôn, thế là Ngụy Tử Dương suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Thưa cô chú, hiện con còn chưa tốt nghiệp, cũng không phải người giàu có, cũng không có việc làm. Điều này thật không công bằng với Tích Quân. Con không nghĩ sẽ cưới anh ấy vào thời điểm như thế này." Ngụy Tử Dương nghĩ rằng đây phải là một câu trả lời hoàn hảo, điều này không chỉ thể hiện hoài bão và quyết tâm của hắn, mà còn cho thấy rằng hắn thật tâm với con trai hai người họ. Tuy nhiên, Ngụy Tử Dương hoàn toàn đánh giá thấp mong muốn con trai mình lập gia đình của họ.

“Không, không, không,” ông Sở lắc đầu liên tục, " Thành gia lập nghiệp. Người xưa nói rồi trước thành gia sau lập nghiệp. Đàn ông chính là phải lập gia đình trước rồi mới có lòng tham vọng bắt đầu sự nghiệp."

“Ừ, ừ,” mẹ Sở gật đầu liên tục, “ Kết hôn càng sớm càng tốt, như thế con mới có động lực tiến về phía trước.”

“Anh chị dâu nói đúng”, chú anh cũng nói, “Đàn ông không kết hôn, nhất là cậu lại như thế này, không kết hôn thì làm sao có thể ổn định được?”

...

Ngụy Tử Dương cũng ngơ ngác, nhưng lúc này Sở Tích Quân lại hoàn toàn tức giận: "Đủ rồi." Sở Tích Quân tức giận đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn gia đình mình: "Chúng con vừa mới quen nhau, kết hôn cái gì chứ?"

Ngụy Tử Dương nhìn Sở Tích Quân, hắn chưa từng thấy Sở Tích Quân tức giận bao giờ, anh thực sự khác hẳn với vẻ lịch thiệp và nhút nhát trước đây. Nhưng lại mang đến cho Ngụy Tử Dương một cảm giác đáng yêu không thể giải thích được.

Sở Tích Quân tiếp tục nói: “Hơn nữa, có nên kết hôn hay không và khi nào kết hôn đều là chuyện của chúng con, để chúng con tự quyết định, được không?”

“Ôi, nhóc ngốc nghếch.” Mẹ Sở vội vàng kéo Sở Tích Quân sang một bên, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc ngốc nghếch này, con đã ba mươi rồi, nhưng Tiểu Dương nha, cậu ấy đẹp trai nhứ vậy, bắt mắt như vậy chắc chắn có rất nhiều người thích cậu ấy, con làm sao có thể chiến thắng họ đây? Hơn nữa cậu ấy vẫn còn trẻ như vậy. Mẹ là đang giúp con có được cậu ấy càng sớm càng tốt. Đề phòng cậu ấy hối hận!

“Mẹ!” Sở Tích Quân gần như bật khóc, “Mẹ đang nói cái gì vậy?” Này là hận không thể gả anh ngay lập tức sao? Trong gia đình, dù anh đã ba mươi tuổi nhưng luôn được đối xử như một đứa trẻ. Cũng là vì.....

Cuối cùng, Ngụy Tử Dương bị Sở Hi Quân mặt đỏ bừng tức giận kéo ra khỏi nhóm người thân. Tuy nhiên, khi đi đến cửa, cậu vẫn nghe thấy mẹ mình lớn tiếng nói: “Tiểu Quân, nhớ gửi cho ngày sinh Tiểu Dương cho mẹ, mẹ giúp các con tính toán ngày lành..."

Ngụy Tử Dương cuối cùng cũng không nhịn được cười, Sở Tích Quân lại hoàn toàn đỏ mặt, không dám nhìn hắn, một lúc lâu sau mới xin lỗi: “Xin lỗi, để cậu chê cười rồi, nhà tôi là như vậy đó"

Ngụy Tử Dương cười vui vẻ: “Không, tôi thấy bọn họ rất đáng yêu.” Hắn vốn là một người cô đơn, cũng quen ở một mình, nhưng nếu một người có thể được nhiều người như vậy hết lòng chiều chuộng thì đây chẳng phải là điều rất hạnh phúc sao?

Sở Tích Quân giật mình, trong lòng hiện lên một cảm giác ấm áp, nhưng rất nhanh sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Đừng để trong lòng lời nói của bọn họ.”

Ngụy Tử Dương cười cười: “Tôi biết.” Không biết vì sao, hôm nay vốn phải là một ngày vô cùng tồi tệ, nhất là hắn bị "tào án xét xử". Nhưng không thể giải thích vì sao Ngụy Tử Dương chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ. Có lẽ hắn đã bị cảm nhiễm bởi gia đình họ, chỉ là thấy, có gia đình của riêng mình cũng không tệ lắm.

Vì vậy, Ngụy Tử Dương vòng tay qua vai Sở Tích Quân, sau đó dùng sức một chút kéo anh vào trong lòng, sau đó đột nhiên thốt ra một câu nói đùa khiến chính hắn cũng phải kinh ngạc: “ Mặc kệ họ đi, nói không chừng có lẽ đến lúc nào đó tôi thật sự muốn cưới anh đó. "

Lời nói của Ngụy Tử Dương vốn là một trò đùa, nhưng lại khiến hắn tự giật mình. Sở Tích Quân càng bị những lời này cảm động cơ hồ lộ ra vẻ phấn khích, anh thật sự hy vọng lời nói của Ngụy Tử Dương sẽ trở thành sự thật.

Và Ngụy Tử Dương không biết rằng chính vì lời nói đùa nhưng không phù hợp với tính cách vốn có của mình này, mà nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời hắn. Hay nói cách khác, khiến cuộc sống bình yên thường ngày của hắn trở thành một mớ hỗn độn. Với vài người kia . , tất cả họ cũng đều muốn cưới người đàn ông của mình.