Chương 32 Nhà vệ sinh trường học (Phần 1)

Lại nói vào ngày Ngụy Tử Dương và Sở Tích Quân gập mặt bố mẹ, Thu Nãi Mẫn bị hắn bỏ lại trường càng ngày càng nghĩ có chuyện gì đó không ổn. Cuối cùng cân nhắc kỹ càng, cậu nhóc mới gọi điện cho Lâm Thư Cẩn, kể cho cậu nghe chuyện này. . Không ngờ Lâm Thư Cẩn lại mắng té tát cậu nhóc ngay lập tức, khiến Thu Nãi Mẫn không nói nên lời.

Bên kia, Lâm Thư Cẩn sắc mặt tối sầm khi biết được Ngụy Dương rời Thu Nãi Mẫn ra khỏi trường học, lúc đó cũng không phải là cuối tuần. Cậu còn không hiểu Ngụy Tử Dương là người như thế nào sao? Chưa kể ngày thường, cuối tuần hắn cũng lười ra ngoài, chuyện gì sẽ khiến hắn phải nghỉ học một cách khác thường như vậy?

Tất cả những gì Lâm Thư Cẩn có thể nghĩ đến là đàn anh tốt Hàn Nhất Thiên của họ, cậu đã cảm thấy trước đây giữa bọn họ có gì đó không ổn, đặc biệt là cách Hàn Nhất Thiên nhìn Ngụy Tử Dương, anh ta giống như một con sói quỷ quyệt.

Lâm Thư Cẩn là phái hành động, cũng luôn tự mình làm việc của mình. Sau đó cậu ta nhờ người kiểm tra tình hình của Hàn Nhất Thiên. Quả nhiên hôm nay Hàn Nhất Thiên không đến lớp và không có trường học, Lâm Thư Cẩn khẳng định rằng Ngụy Tử Dương đã bị tên đĩ Hàn Nhất Nhiên quyến rũ.

Nhưng trong lúc tức giận, trong lòng cũng không khỏi chua xót khó chịu. Chỉ muốn nhanh chóng quay lại trường học, cướp lấy Ngụy Tử Dương về, sau đó lại chăm chú quan sát hắn.

Khi Ngụy Tử Dương trở lại ký túc xá, vẫn chỉ có Thu Nãi Mẫn, nhưng cậu nhóc đáng yêu đang nằm trên ghế sô pha có chút uể oải, Ngụy Tử Dương nhìn kỹ, hai mắt vẫn có chút đỏ hoe.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngụy Tử Dương ngồi ở trên ghế sô pha cạnh chân cậu, sau đó đưa tay chạm vào đôi mắt đỏ hoe của Thu Nãi Mẫn, “Ai bắt nạt cậu?”

Thu Nãi Mẫn đứng dậy, sà vào trong vòng tay to khỏe mạnh mẽ của Ngụy Tử Dương. Sau đó cảm thấy chán nản, không dám nói gì, cũng không dám tỏ ra ghen tị, dù sao thì người chen vào giữa hắn và Lâm Thư Cẩn cũng chính là cậu. Cho nên cậu cũng không dám nói cái gì, cậu nhóc cảm thấy mình không đủ tư cách. Cũng chính vì vậy mà khi Lâm Thư Cẩn cho rằng cậu ngu ngốc, ngay cả người đàn ông của mình cũng không trông chừng cho tốt, cậu cũng không dám nói gì, chỉ để cậu ta mắng.

Bây giờ đang nằm trong vòng tay ấm áp và rộng lượng của Ngụy Tử Dương, nghe giọng nói dịu dàng của hắn, cậu nhóc chợt cảm thấy tủi thân đến mức mọi bất bình mà cậu kìm nén trong lòng đều đồng loạt tuôn ra.

"Anh Tử Dương~"

Khi Ngụy Tử Dương nghe được giọng nói nhẹ nhàng trong lòng mình, mang theo chút khóc lóc và có chút nũng nịu, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp, thanh âm vô thức trở nên ôn hòa.

Vì thế Ngụy Tử Dương đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn đáng yêu lên, hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cậu, sau đó đưa đến đôi môi mỏng hơi hé mở của cậu liếʍ một lúc rồi thấp giọng hỏi: "Sao vậy bảo bối?"

Khi anh hôn cậu, mắt Thu Nãi Mẫn càng đỏ hơn, nhưng lúc này không phải vì ủy khuất mà là vì hạnh phúc khó tả, cậu cảm thấy mình được anh Tử Dương cưng chiều: "Anh Tử Dương, anh có thích em không?"

Vệ Tử Dương hôn lên môi cậu lần nữa, sau đó cười tà ác nói: “Cậu nghĩ thế nào?” Sắc mặt cậu nhóc có chút ấm áp, sau đó vòng tay qua cổ Ngụy Tử Dương, đưa đôi môi mỏng của mình ra.

.

.

.

Ngày hôm sau, lớp học đầu tiên của Ngụy Tử Dương là vào lúc mười giờ sáng, một buổi học rất nhàm chán nhưng hắn vẫn đến đó. Mặc dù có một cậu nhóc đáng yêu bên cạnh nhưng Ngụy Tử Dương vẫn thấy buồn chán, cho đến khi một bóng người quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt của hắn.

Lúc đó, giáo viên đang giảng bài trên bục, các học sinh phía dưới đang trò chuyện, nghịch điện thoại và chụp ảnh bí mật. Không khí không yên tĩnh lắm, Ngụy Tử Dương ngồi ở phía sau, đang nhàm chán cập nhật trang web điện thoại di động của hắn. Nhưng vào lúc này, đột nhiên phòng học im lặng như thể thời gian đã đứng yên.

Ngay khi Ngụy Tử Dương đang thấy nghi hoặc, thì lớp học đột nhiên nổ tung. Ngụy Tử Dương nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang nghênh ngang đi vào từ cửa phòng học. Anh chàng đẹp trai vốn đã khiến các cô gái hét lên lại mang theo áo khoác một cách bất cẩn, thậm chí còn ngang nhiên phớt lờ sự có mặt của giáo viên mà đi thẳng về phía Ngụy Tử Dương.

Ngụy Tử Dương nhướng mày, đây không phải là Lục thiếu gia sao?

"Là Lục thiếu gia"

"A, anh ấy đẹp trai quá, lại đến lớp à? Tin tức lớn đây."

"Đó có phải là tay chơi Lục Kiều Hi không? Anh ấy rất đẹp trai."

...

Các học sinh trong lớp đã nói chuyện rôm rả, Lục Kiều Hi trên môi nở một nụ cười tà, giống như y trong lời đồn, một tên thiếu gia ăn chơi, một phú nhị đại không học vấn, coi trường học như khách sạn muốn lúc nào thì đến không muốn thì đi.Tóm lại, y là Lục thiếu gia, không sợ gì cả.

Lục Kiều Hi đi thẳng đến chỗ Ngụy Tử Dương, sau đó đi đến bên cạnh Ngụy Tử Dương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Với vẻ kiêu ngạo và độc đoán thường ngày của mình, y đẩy một bạn nam cùng lớp bên cạnh Ngụy Tử Dương sang một bên, sau đó tự mình ngồi xuống đó.

Hoàn toàn không để ý tới mọi người trong phòng học, y chỉ nhìn chằm chằm Ngụy Tử Dương, “Ngụy Tử Dương, đã lâu không gặp.”

Khóe miệng Ngụy Tử Dương giật giật, thiếu gia này vẫn làm bộ ngốc nghếch, "đã lâu không gặp "sao? Chẳng phải lần cuối, cùng nhau làʍ t̠ìиɦ trong quán baz là chưa được bao lâu cho đến khi y bị sốt sao?

Thu Nãi Mân ngồi ở một bên Ngụy Tử Dương, lúc này cũng có chút nghi hoặc, người này chưa từng đến lớp, thậm chí còn chưa từng quay lại ký túc xá, sao hôm nay lại kỳ lạ thế nhỉ? Hơn nữa, anh ấy đã đến thẳng chỗ anh Tử Dương ngay khi đến đây, điều này khiến Thu Nãi Mẫn cau mày bất mãn.

Lúc này, vị giáo viên hoàn toàn bị phớt lờ cuối cùng cũng bắt đầu yếu ớt xoa dịu bầu không khí, "Được rồi, các học sinh, hãy tiếp tục, tiếp tục."

Các học sinh khác bất đắc dĩ quay lại, đương nhiên cũng có người hoàn toàn không để ý tới giáo viên. Ví dụ như Lục Kiều Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngụy Tử Dương, một tay không biết từ lúc nào đã đưa vào trong túi quần của Ngụy Tử Dương.

Hôm đó, Ngụy Tử Dương mặc một chiếc quần rộng thùng thình, cho nên sau khi đút tay vào túi quần, bên trong vẫn có đủ chỗ trống rộng rãi. Nhưng Lục thiếu gia không sợ chết đã cố ý sờ dọc theo đùi Ngụy Tử Dương, sau đó xoa lên xuống gốc đùi của Ngụy Tử Dương, cuối cùng trực tiếp chạm vào gốc rễ dày đặc mạch máu của Ngụy Tử Dương.

"Xì ~" Ngụy Tử Dương hít một hơi, trừng mắt nhìn Lục thiếu gia không sợ chết, không ngờ Lục Kiều Hi nhướng mày khıêυ khí©h.

Đôi mắt Ngụy Tử Dương tối sầm lại, sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, thong thả bước ra khỏi lớp trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Thu Nại Mẫn vẻ mặt bối rối, trong khi Lục Kiều Hi nhếch khóe miệng lên một nụ cười tà, Ngụy Tử Dương vừa bước ra cửa cũng liền đứng dậy đi theo hắn ra ngoài.

Ngụy Tử Dương đương nhiên biết có vị thiếu gia nào đó đang theo dõi mình, nên không chút do dự quay người đi vào nhà vệ sinh, sau đó mở cửa một phòng, ung dung đứng chờ có người tới.

Quả nhiên, Lục Kiều Hi chớp mắt bước vào, đóng cửa lại. Lục Kiều Hi chắc chắn không phải là người giả vờ giả vịt, y là người theo chủ nghĩa khoái lạc, chỉ nghe theo trái tim của mình, y cũng là người muốn làm gì thì làm, y sẽ không bao giờ đi ngược lại trái tim mình chứ đừng nói đến việc làm ủy khuất chính mình.

Y trực tiếp áp vào người Ngụy Tử Dương, ép hắn vào vách ngăn nhà vệ sinh. Vì Ngụy Tử Dương cao 1m90 nên y phải hơi ngẩng đầu lên, nhưng thực ra y không hề yếu đuối chút nào, “Đồ trai đểu, nhớ tôi không? "

Ngụy Tử Dương nhếch môi, dùng chút sức chen một chân vào giữa hai chân Lục thiếu gia, sau đó cong đầu gối, vừa hay chạm vào phần dưới của ai đó, "Anh nghĩ thế nào?"

"Đồ hư hỏng" Lục Kiều Hi không ngượng ngùng cũng không nóng nảy, không hiểu sao mặt đỏ lên: " Đồ dê xồm"