Chương 30: Bạn trai giả đang chuẩn bị gặp bố mẹ

Sau một buổi ân ái nồng nhiệt, Ngụy Tử Dương cảm thấy rất sảng khoái, nhưng ngay sau đó hắn nhận được cuộc gọi từ hai giám sát viên ở xa.

Đầu tiên, Lâm Thư Cẩn, người tạm thời đến thành phố C để công tác, không thể yên tâm vì cậu vẫn chưa gọi được điện thoại cho Ngụy Tử Dương, và hắn cũng không trả lời tin nhắn của cậu ta, cậu thực sự không yên tâm. Tuy nhiên, ngay khi nghe thấy giọng nói của Nguỵ Tử Dương, Lâm Thư Cẩn ở đầu bên kia điện thoại sắc mặt tối sầm lại. Bởi vì lúc này, giọng nói lười biếng của Ngụy Tử Dương tràn ngập vẻ thỏa mãn, loại giọng nói này khiến người ta nghe liền biết hắn vừa làm gì. .

Tuy nhiên, Lâm Thư Cẩn luôn che giấu rất tốt, cậu sẽ không bao giờ bộc lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt Ngụy Tử Dương, cho dù cậu có tức giận đến đâu.

Sau đó, cậu ta chỉ lặp lại nội dung tin nhắn, dặn dò Ngụy Tử Dương tự chăm sóc bản thân, đồng thời nhớ gửi tin nhắn cho cậu ta.

Lâm Thư Cẩn cúp điện thoại không bao lâu, thiếu gia ngạo mạn Lục Kiều Hi liền gọi tới. Không giống như Lâm Thư Cẩn lấy lui làm tiến, cũng không giống như cậu luôn làm việc trong im lặng. Lục Kiều Hi luôn nói bất cứ điều gì y nghĩ và làm bất cứ điều gì y muốn làm, vì vậy y luôn cảnh cáo Nguỵ Tử Dương.

Tuy rằng nói rất nhiều, nhưng Ngụy Tử Dương tổng kết lại, cơ bản có hai ý, một là không được lăng nhăng làm loạn, hai là có hay không nhớ tới y. Đặc biệt là cái sau, về cơ bản được thể hiện một cách vòng vo.

Ngụy Tử Dương cười nhẹ, hắn chưa bao giờ hứa hẹn điều gì với họ khi hắn say mê nhất bên họ, chứ đừng nói đến lúc tỉnh táo.

Sáng hôm sau, Ngụy Tử Dương có giờ học, trùng hợp lại là lớp của Sở Tích Quân. Ngụy Tử Dương đang nằm trên bàn nhìn thấy ánh mắt Sở Tích Quân rõ ràng đang quét qua lớp học, khi ánh mắt anh nhìn về phía Ngụy Tử Dương, Sở Tích Quân dừng lại. Sau khi bị Ngụy Tử Dương bắt gặp, trên khuôn mặt tuấn tú tao nhã nhanh chóng lóe lên một tia đỏ bừng, rồi Sở Tích Quân nhìn đi chỗ khác.

Ngụy Tử Dương vô thức nhếch lên khóe môi, nam nhân lịch lãm trầm lặng này luôn khiến hắn hứng thú không hiểu nổi, nhất là sau khi đồng ý làm bạn trai giả của anh, niềm hứng thú này dường như bị khuếch đại thêm một cách khó hiểu.

Thu Nãi Mẫn luôn chú ý tới Ngụy Tử Dương hiển nhiên đã phát hiện ra điều này, nhưng bản chất cậu nhóc như con thỏ trắng nhỏ, chỉ cho rằng Ngụy Tử Dương thích thầy dạy văn học cổ điển. Nên tuy có chút ghen tị nhưng cũng làm gì cả cũng, không đi sâu tìm hiểu vấn đề. Điều quan trọng nhất là, bây giờ cậu ấy là người duy nhất bên cạnh Ngụy Tử Dương, ngay cả Lâm Thư Cẩn cũng không có mặt, cậu nhóc đáng yêu cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Cho nên sau này, khi mối quan hệ giữa Ngụy Tử Dương và Sở Hi Quân vượt quá tầm kiểm soát, Lâm Thư Cẩn vì chuyện này đã trách móc cậu nhóc rất nhiều lần. Cậu thật sự quá sơ suất trong thời gian này, khi Lâm Thư Cẩn vừa vặn có chuyện gấp nên mới không ở đây, tạo ra lỗ hổng cho Sở Tích Quân tận dụng cơ hội. Tất nhiên, đây tất cả chỉ là câu chuyện sau này.

Ba ngày trong nháy mắt trôi qua, trong ba ngày này, Ngụy Tử Dương hầu như luôn ở bên cạnh nhóc đáng yêu, tên nhóc này còn đeo bám hơn Lâm Thư Cẩn, may mắn thay cậu lại nghe lời hơn, mặc kệ Ngụy Tử Dương có nói gì, cậu cũng sẽ không phản đối, cậu nhóc sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe theo.

Ngayg hôm đó chùng hợp buổi chiều Ngụy Tử Dương không có giờ học, Sở Tích Quân gửi tin nhắn nói rằng gia đình anh đã biết việc anh có bạn trai. Họ gần như ngựa không ngừng vó mà bay tới yêu cầu, muốn gặp Ngụy Tử Dương vào ngày mai.

Đi gặp mấy người xa lạ không quen Nguỵ Tử Dương không thấy lo sợ, mấu chốt là những người này đều là người thân, bạn bè của Sở Tích Quân. Điều này khiến Ngụy Tử Dương có chút lo lắng, dù sao nếu Sở Hi Quân vì hắn mà gặp rắc rối, đây là điều không giống ý định ban đầu của hắn.

Ngụy Tử Dương không nghờ rằng, Sở Tích Quân không chỉ là một người đàn ông rất tao nhã, ôn nhu mà còn là một người đàn ông rất cẩn thận và chu đáo. Hôm đó, anh mời Ngụy Tử Dương đi ăn tối, nói là để cảm ơn Ngụy Tử Dương đã giúp đỡ. Nhưng lại lấy cớ để Ngụy Tử Dương đi mua sắm cùng mình, anh đã mua cho Ngụy Tử Dương rất nhiều quần áo tươm tất và tự mình chuẩn bị quà cáp cho bố mẹ anh em của mình. Và lần lượt dặn dò hôm đó khi đến Ngụy Tử Dương nên tặng quà gì cho ai.

Trong suốt quá trình, Ngụy Tử Dương chỉ cảm thấy nếu Sở Tích Quân là nữ nhân, hắn có thể lập tức cưới anh, anh ta ân cần chu đáo, ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng đều cân nhắc rất chu toàn .

Vì là lần đầu gặp mặt nên Ngụy Tử Dương nghĩ sẽ tốt hơn nếu ăn mặc chỉnh tề, mặc dù chiều cao 1m90 của hắn có khí chất áp đảo tuyệt đối, nhưng hắn lại chỉ là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, còn Sở Tích Quân lại là giáo sư đại học. Hắn nếu ăn mặc quá xuề xòa giản dị, thứ nhất sẽ tỏ ra thiếu tôn trọng, thứ hai điều đó sẽ làm gia tăng khoảng cách giữa hai người.

Sở Tích Quân đối với chuyện này hiển nhiên rất vui vẻ, anh không ngờ Ngụy Tử Dương lại vì anh mà suy toán nhiều như vậy .

Khi thử quần áo, chiều cao vượt trội 190cm của Ngụy Tử Dương khiến hắn trông càng tự nhiên sang trọng hơn sau khi khoác lên mình một bộ vest trang trọng. Hầu như mọi ánh mắt trong cửa hàng vest đều đổ dồn vào hắn.

Sở Tích Quân thấp hơn một chút đang đứng ở trước mặt Ngụy Tử Dương chăm chú giúp hắn thắt cà vạt , hành động này lập tức thu hút vô số cặp mắt hâm mộ.

Ngụy Tử Ương hơi cụp mắt nhìn cái đầu trước ngực mình, Sở Tích Quân ước chừng 175 tuổi, thoạt nhìn anh cũng không thấp. Nhưng khi đứng trước mặt Ngụy Tử Dương, anh nhìn có chút nhỏ nhắn. Nhất là khi anh đang tập trung thắt cà vạt cho hắn trong tư thế cúi đầu, Ngụy Tử Dương có cảm giác kỳ lạ là Sở lão sư rất nhỏ nhắn và tinh xảo.

Sở Tích Quân sau khi chỉnh lại cà vạt xong, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt tập trung nhìn mình của Ngụy Tử Dương. Anh lập tức hơi giật mình, nhất là khi Ngụy Tử Dương khoác lên mình bộ vest, toàn thân khí tức càng trở nên mạnh mẽ hơn, khí chất tự nhiên và nam tính quyến rũ có sực cám dỗ chết người đối với anh ta.

Lập tức, Sở Tích Quân đỏ mặt, liếc sang một bên. Hành động của anh lập tức gây ra một tiếng hét lớn, mặt Sở Tích Quân càng đỏ hơn.

Ngụy Tử Dương khẽ mỉm cười, đôi chân dài đi tới trước gương, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một Ngụy Tử Dương hoàn toàn khác, hiển nhiên hắn rất hài lòng với tạo hình này. Nhưng Ngụy Tử Dương lại quay đầu hỏi Sở Tích Quân đang đứng sang một bên, không dám nhìn hắn: “Thầy thấy thế nào?”

"Rất đẹp trai, tuấn tú." Sở Tích Quân có chút đỏ mặt nói, khuôn mặt đỏ bừng khiến khuôn mặt tuấn tú ôn nhu của anh càng thêm quyến rũ. Như một thiếu niên nhút nhát trong tình yêu, mà không giống người đàn ông tuổi ba mươi chút nào.

Ngụy Tử Dương mỉm cười hài lòng. Khi ra khỏi tiệm quần áo, cả hai người tay đều đã cầm đầy túi đồ, đặc biệt là Ngụy Tử Dương cao lớn cường tráng, gần như có đủ thứ trên người.

Hành vi của Ngụy Tử Dương khiến Sở Tích Quân xấu hổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, anh cảm thấy hành vi bốc đồng lúc trước của mình thực sự là đúng đắn. Nhưng trong lòng anh cũng biết Ngụy Tử Dương chỉ là giả làm bạn trai của mình để giúp anh mà thôi. Nghĩ đến điều này, Sở Tích Quân khó tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

Sở Tích Quân lơ đãng suy nghĩ, thậm chí không để ý rằng phía trước có cầu thang, kết quả bước hụt ngã về phía trước. Khi Sở Tích Quân kịp phản ứng đã nhìn thấy dưới chân mình có mấy chục bậc thang, lập tức hoảng sợ. Lại nhớ tới Vệ Tử Dương còn ở bên cạnh, anh bây giờ nhất định sẽ trở nên vô cùng mất mặt, trong nhất thời Sở Tích Quân có chút bối rối

Nhưng vào lúc này, Ngụy Tử Dương tay nhanh mắt lẹ nhanh chóng kéo giật người anh lại. Sở Tích Quân bật ngược trở lại, đυ.ng vào trong ngực Ngụy Tử Dương, đang lúc anh còn hoảng loạn thì nghe thấy tiếng thì thầm dịu dàng của Ngụy Tử Dương bên tai.

"Chậm một chút, cẩn thận nhìn đường nha, Sở lão sư." Ngụy Tử Dương trong mắt thậm chí còn có chút đùa giỡn.

Sở Tích Quân chỉ muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất để bò vào, thật xấu hổ. Hơn nữa lúc này hai tay anh đang ôm chặt lấy cánh tay Ngụy Tử Dương, Sở Tích Quân lập tức đỏ mặt, muốn rút tay lại. Nhưng nghĩ tới, lúc này Ngụy Tử Dương lại lên tiếng.

"Nắm tay tôi nha, Sở lão sư"

Sở Tích Quân kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên không chỉ có kinh ngạc, còn có không giấu được vui sướиɠ.

Ngụy Tử Dương cười nói: “Luyện tập trước đi.” Vì hắn là bạn trai của anh nên bọn họ không thể đường ai nấy đi