Chương 21: Đêm khó ngủ

Đêm đó Ngụy Tử Dương ở lại bệnh viện chăm sóc Lục Kiều Hi không về. Đương nhiên nếu hắn thật sự rời đi, thiếu gia của chúng ta có thể sẽ lại mất bình tĩnh. Nhưng hai người ở trong ký túc xá của trường lại trải qua một cách khó khăn, cả đêm trằn trọc không ngủ được. Chỉ cần nghĩ rằng lúc này Ngụy Tử Dương đang ở cùng người khác, bọn họ dù có thế nào cũng không ngủ được.

Nhưng họ không biết rằng người mà họ ghen ghét lúc này cũng đang có một khuôn mặt u ám, đôi mắt như hồ ly tràn đầy sự sắc bén và tức giận khôn tả.

"Chết tiệt!" Trong căn phòng yên tĩnh, Hàn Nhất Nhiên đá chiếc bàn trước mặt ra ngoài, hai người đàn ông mặc đồ đen đang cung kính đứng một bên đột nhiên theo phản xạ run rẩy, tựa hồ tràn đầy sợ hãi đối với người trước mặt.

"Cần .... cần mời đại ca ....." Nhìn thấy sắc mặt Hàn Nhất Nhiên u ám như vậy, có người thận trọng mở miệng.

“Ra ngoài!” Không đợi hắn nói xong, Hàn Nhất Nhiên trực tiếp nói, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo một tia khát máu.

Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng biến mất khỏi phòng mà không dám nói thêm lời nào, để lại Hàn Nhất Nhiên một mình với khuôn mặt u ám, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn trước mặt.

Tại sao? Đầu tiên là Lâm Thư Cẩn giả tạo, sau đó là tên ngốc Thu Nãi Mẫn, tiếp đến là kẻ khiến người cảm thấy thương hại Sở Tích Quân, những người đó hắn đều có thể , thậm chí bây giờ hắn còn có thể chấp nhận Lục Kiều Hi khét tiếng ăn chơi, nhưng tại sao hắn lại lạnh lùng với anh như vậy? Anh ta thua kém họ chỗ nào?

Càng nghĩ, sắc mặt Hàn Nhất Nhiên càng u ám, ánh mắt càng trở nên bất định. Nhưng rất nhanh, đôi mắt như hồ ly của Hàn Nhất Nhiên lại lóe lên, hắn không thích cũng không sao, anh chỉ thích thử thách, anh thích nhất là cướp đồ của người khác, không ai có thể ngăn cản Hàn Nhất Nhiên anh bắt lấy người anh muốn.

Về phần Ngụy Tử Dương, sau khi cho Lục Kiều Hi ăn uống đầy đủ rồi đi ngủ thì đã gần mười một giờ tối, Ngụy Tử Dương vốn định qua đêm trên giường bệnh, nhưng giường bệnh vốn dĩ là rất nhỏ. Ngay cả phòng VIP cũng không lớn hơn bao nhiêu, hai người đàn ông trưởng thành không thể cùng nằm, hơn nữa Ngụy Tử Dương cao 1,9 mét, chưa kể chiều rộng, ngay cả chiều dài cũng không đủ.

Điều quan trọng nhất là lúc này Lục Kiều Hi vì bệnh tật mà mất đi khí lực trước đây, y trở nên ngoan ngoãn mềm mại hơn rất nhiều, lại vì sốt mà mặt đỏ bừng, trông y ngon miệng một cách khó tưởng, hấp dẫn đến mức Ngụy Tử Dương cảm thấy chỉ cần nhìn qua cũng sẽ khơi dậy du͙© vọиɠ thú tính trong mình.

Ngụy Tử Dương thật sự lo lắng mình không khống chế được, dù sao sau khi đến thế giới này, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của hắn thực sự mãnh liệt đến mức nực cười. Lục Kiều Hi hiện tại rất yếu, nhất định không thể chịu đựng được.

Cho nên cuối cùng Ngụy Tử Dương ngồi ở bên giường Lục Kiều Hi cả đêm, ngày hôm sau hắn liền bị đau mỏi toàn thân đặc biệt là lưng mỏi kinh khủng. Lục Kiều Hi thấy rất cảm động đến mức cảm thấy có chút khó xử, hài lòng nhìn Vệ Tử Dương.

“Ổn hơn rồi?” Ngụy Tử Dương sờ trán y, quả thực cơn sốt đã hạ xuống.

“Đừng bỏ rơi tôi lần nữa ” Lục Kiều Hi chỉ nhìn chằm chằm Ngụy Tử Dương, có chút cố chấp , không hề ngượng ngùng gì cả, như vậy thẳng thắn tự nhiên.

“Không có muốn bỏ rơi anh.” Ngụy Tử Dương dở khóc dở cười, hắn luôn cảm thấy Lục Kiều Hi sau khi bị cᏂị©Ꮒ qua giống như trở thành một người khác.

“Thế còn được ” Lục Kiều Hi nâng cằm lên, “Ăn rồi phải có trách nhiệm!”

Nghe y lại nhắc đến từ "trách nhiệm", Ngụy Tử Dương cũng không nghĩ nhiều, dù sao nam nhân cũng không thể mang thai, cho nên hắn không cần có loại trách nhiệm kia. Tuy nhiên, nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Lục thiếu, Ngụy Tử Dương không khỏi cau mày.

Đến bây giờ Ngụy Tử Dương mới phát hiện Lục Kiều Hi mang tiếng là một thiếu niên nhà giàu không có kiến

thức, kỹ năng, suốt ngày chỉ uống rượu say sưa, nhưng thực chất y chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, mọi hành vi vô lý của y có lẽ chỉ là thói quen của y mà thôi. Bởi vì luôn bị phớt lờ bởi chính cha mẹ mình, nên bản chất Lục Kiều Hi là một người có tâm hồn mong manh và cố chấp.

Vì vậy, Ngụy Tử Dương không muốn nói dối y, cũng không muốn trêu chọc y. Cho nên Ngụy Tử Dương nghiêm túc nói với y: " Anh thật sự muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"

"Thế nào, anh không muốn chịu trách nhiệm sao?" Lục Kiều Hi nghe được lời này gần như muốn nổ tung.

Ngụy Tử Dương nói: “Ý tôi là, tôi có thể không phải loại người mà anh tưởng tượng, cũng không phải loại người mà anh mong muốn.”

Lục Kiều Hi cau mày nói: "Tôi không quan tâm."

"Anh biết đấy, xung quanh tôi ..." Điều thực ra Ngụy Tử Dương muốn nói là xung quanh tôi cũng có những người khác.

“Tôi không quan tâm, dù sao anh cũng không thể bỏ rơi tôi.” Lục Kiều Hi không biết, y cũng không quan tâm, tất cả những gì y muốn chỉ là Ngụy Tử Dương.

Ngụy Tử Ương đau đầu, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, quay người lại nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước vào. Bước vào trong mà không nhìn Ngụy Tử Dương lấy một cái mà đi thẳng đến chỗ Lục Kiều Hi, sau đó cung kính nói:

"Cậu chủ , bà chủ phái tôi đến xem người có khỏe hơn chưa ."

Con mình bệnh, hỏi cũng không hỏi một tiếng mà chỉ kêu nhân viên đến xem, Ngụy Tử Dương không khỏi nhương mày. Lục Kiều Hi thì sầm mặt nói " Bổn thiếu gia khỏe hay không. Ngươi không có mắt nhìn à?"

"Biến đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi." Lục Kiều Hi trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Người đàn ông này dường như đã sớm quen với tính tình không tốt của tổ tiên nhỏ này, thay vì tức giận lại cười nói: "Bà chủ bảo tôi đưa người về nhà, tôi đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất cho người"

"Cút đi, cút đi, ta không muốn quay về!" Lục Kiều Hi tức giận nói.

"Cậu chủ, nếu như người còn như vậy vô lý, cả ông chủ và phu nhân sẽ không vui."

"Liên quan gì đến ta?" Lục Kiều Hi nói ăn miếng trả miếng, nhưng dù sao thể chất còn suy nhược do cơn sốt vẫn chưa hết hẳn, Lục Kiều Hi rất nhanh liền khó thở, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Ngụy Tử Dương nhìn hai người đang đối đầu ngươi một câu ta một câu, không thể không tiến lên nói: " Anh theo họ về trước đi."

"Không đi."

"Ngoan ngoãn, trở về cho khỏi bệnh, rồi lại đến trường." Ngụy Tử Dương cân nhắc là tổ tiên nhỏ này nhất định sẽ được chăm sóc tốt nhất ở nhà. Mà hắn thì không cẩn thận, lại không phải bác sĩ, cho nên tuyệt đối không thể chăm sóc y thật tốt, hơn nữa, hắn không có kiên nhẫn và thời gian.

Cuối cùng, sau nhiều lần thuyết phục của Ngụy Tử Dương, Lục Kiều Hi miễn cưỡng rời đi cùng với người đàn ông được cho là quản gia của nhà y.

Ngụy Tử Dương vốn đang định về ký túc xá, nhưng vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện liền phát hiện cửa đã bị chặn, căn bản không thể ra ngoài. Nhìn thấy hàng trăm người ở cửa, họ đều là những cô nhóc và cậu nhóc đang cầm biểu ngữ hoặc cầm thứ gì đó. Họ đang nhìn thứ gì đó bên trong bệnh viện với nhiều cảm xúc khác nhau.

Ngụy Tử Dương đành phải quay lại hỏi bác sĩ xem có cửa phụ không. Nhưng không nghĩ tới, vừa rẽ vào một góc đường thì bất ngờ đυ.ng phải một người đàn ông, người này nhìn rất đẹp trai. Thoạt nhìn cao khoảng 1,8 mét, nếu không đứng trước Ngụy Tử Dương chắc chắn là một người đàn ông cao lớn, tuy nhiên, cách ăn mặc của người đàn ông này hơi kỳ lạ, vào một ngày nắng nóng, anh ta đeo khẩu trang và đội mũ, che chắn mặt thật kỹ, thật sự là kỳ quái, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy Tử Dương lại rất đẹp.

Ngụy Tử Dương có chút bối rối, nếu không phảt anh ta che mặt mình thật kỹ như muốn che luôn cả mắt, có lẽ đã không đâm vào trong ngực hắn như thế này.

Chiều cao vượt trội của Ngụy Tử Dương tạo thành một cái bóng khổng lồ, gần như che phủ hoàn toàn người đàn ông, khiến người đàn ông phải ngước nhìn Ngụy Tử Dương người đang nhìn anh ta.

Ngụy Tử Dương thấy vẻ mặt sợ bị nhìn thấy của anh ta lập tức nảy ra suy nghĩ: "Bọn họ đang đợi anh à?"

"Suỵt..." Ngụy Tử Dương còn chưa nói hết lời, người đàn ông đã vội vàng ngăn Ngụy Tử Dương lại, nói: "Đừng phát ra âm thanh."

Ngụy Tử Dương nhướng mày, thầm nghĩ anh có đôi mắt đẹp như vậy, nhìn không giống người hay làm chuyện xấu, sao lại có nhiều người chặn đườngl anh như vậy?

“Chúng ta đổi cửa đi.” Ngụy Tử Dương nhướng mày, vừa lúc muốn đi ra ngoài.

Không ngờ, người đàn ông bịt mắt lại lắc đầu nói: “Bên đó cũng không thể ra được ” Anh nói một cách bất lực nhưng giọng nói lại nghe rất hay.

Cuối cùng, Ngụy Tử Dương nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông sáng lên, đột nhiên nói với hắn: "Tôi có thể nhờ anh một việc được không?"

Ngụy Tử Dương nhướng mày, cúi đầu nhìn anh: “Được.”