Chương 20: Lục thiếu trở nên dễ thương sau khi bị bệnh

Lại nói đến Ngụy Tử Dương đang ở lại bệnh viện chăm sóc Lục Kiều Hi.Lục Kiều Hi không bao lâu sau đó cũng liền tỉnh lại. Ngụy Tử Dương vừa mới rót một cốc nước ấm, quay người lại liền thấy lông mi dài của y run rẩy. Sau đó, đối mặt với một đôi mắt có chút mê mang, Ngụy Tử Dương nhìn thấy đôi mắt đó dần dần trong trẻo, có thần hơn. Cuối cùng ý thức của y cũng quay trở lại, hắn cảm thấy cực kỳ thú vị.

"Anh... Ngụy Tử Dương?" Lục Kiều Hi mở to mắt khó tin, "Không phải anh đi rồi sao?" Lục Kiều Hi nói, đang định ngồi thẳng dậy, nhưng vì y đã lâu chưa ăn gì nên cơ thể vô cùng yếu đuối, lại còn vì bị sốt nên ngã xuống trước khi có thể ngồi dậy được.

Ngụy Tử Dương vội vàng tiến lên một bước, một tay cầm cốc, tay kia đưa lên trán y , sau đó chậm rãi nói chuyện trong ánh mắt có phần ngơ ngác của Lục Kiều Hi: "Không tệ, xem ra đã hạ sốt thêm một chút."

"Anh..." Lục Kiều Hi đầu óc choáng váng cuối cùng cũng xác nhận được, người quan tâm đến y trước mặt thậy sự là Ngụy Tử Dương. Người trước đấy đã bỏ y lại trong câu lạc bộ và phớt lờ y , người bị y mắng suốt ba ngày. Nhưng y vẫn cảm thấy có chút không thực, trong nhất thời không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác lặp lại: “Không phải anh đi rồi sao?”

Vừa nói đến đây, trong mắt Lục Kiều Hi tràn đầy bất bình, hơn nữa con người thươngg trở lên yếu ớt hơn khi bị bệnh, nên trong phút chốc mắt y liền đỏ bừng. Ngụy Tử Dương sửng sốt, ngồi xuống bên giường, sau đó đỡ y ngồi dậy, rồi đưa cốc nước ấm lại gần miệng y.

Hắn không trả lời câu hỏi của y mà chỉ ôn tồn nói: “Uống chút nước trước đi.”

Lục Kiều Hi chỉ cảm thấy giọng nói của Ngụy Tử Dương ôn hòa hơn bao giờ hết. Cho dù lúc người này muốn y cũng không ôn nhu như bây giờ. Y đã lớn như vậy, mặc dù thường xuyên bị người khác ghen tị vì gia đình giàu có và lối sống xa hoa của mình, nhưng y chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như vậy, kể cả từ cha mẹ ruột của mình.

Vì thế trong lúc nhất thời, Lục Kiều Hi cảm thấy mũi chua sót. Giây tiếp theo, Ngụy Tử Dương nhìn thấy thanh niên trước đấy mất bình tĩnh ném đồ đạc khắp nơi lại bắt đầu khóc trước mặt mình, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Chúng trượt từ khóe mắt xuống má, cuối cùng xuyên qua đôi môi hơi khô vì sốt của y, rồi tiếp tục đi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay đang cầm cốc của Ngụy Tử Dương.

Lúc ấy, Ngụy Tử Dương cảm thấy nước mắt trên mu bàn tay mình vô cùng nóng bỏng, ngay cả một người lạnh lùng lãnh đạm như hắn cũng không khỏi cảm thấy thương xót.

Ngụy Tử Ương thở dài, vươn bàn tay dài ra nâng người y dậy ôm thật chặt vào lòng. Ngụy Tử Dương để kệ những giọt nước mắt to nóng hổi ướt đẫm l*иg ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Kiều Hi, động tác cực kỳ uyển chuyển, dịu dàng.

"Được rồi, tôi không nên rời bỏ anh, là lỗi của tôi." Ngụy Tử Dương nhẹ giọng nói.

"Huuu huuu tên khốn nhà anh, Ngụy Tử Dương, tên khốn nạn, sao anh lại bỏ tôi lại, tại sao anh lại không để ý đến tôi? Huuuuu"

Cuối cùng, Lục Kiều Hi đang vốn im lặng khóc, lại không nhịn được nữa, dưới sự an ủi ấm áp của Ngụy Tử Dương òa khóc, vừa khóc vừa chửi, như muốn lặp lại tất cả những lời chửi rủa mà mình đã nói trong ba ngày qua cho hắn nghe

Ngụy Tử Dương trong suốt quá trình đều nhẹ nhàng cho phép y mắng mỏ, mãi cho đến khi tất cả sự tức giận trong lòng y được chút ra mà dừng lại. Tâm tình người trong ngực ổn định lại, Ngụy Tử Dương mới chậm rãi đỡ y ngồi dậy, lúc này một vùng rộng lớn trên ngực Ngụy Tử Dương đã ướt đẫm. Lúc hắn nhìn xuống, Lục thiếu gia ngượng ngùng đang cúi đầu, thái độ xấu hổ. Ngụy Tử Dương lập tức không nhịn được cười, không ngờ một thiếu gia xấu tính như vậy cũng có một bộ dáng đáng yêu.

"Anh cười cái gì?” Lục Kiều Hi cau mày, tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Tử Dương.

Ngụy Tử Dương không tranh cãi với y mà lại đưa cốc cho y, “Uống chút nước trước, sau đó ăn cháo.” Lần này Lục Kiều Hi ngoan ngoãn làm theo.

Lục Kiều Hi mãi đến khi ăn được hơn nửa bát cháo mới mới lúng túng nói: “Lo rồi.”

Ngụy Tử Dương mỉm cười đặt bát xuống: “Để xem lần sau anh cón dám làm loạn càn quấy như vậy không. "

Không ngờ Lục Kiều Hi nghe vậy lại không vui: "Tôi làm loạn ở chỗ nào? Đôi mắt nào của anh nhìn thấy thiếu gia này đang làm loạn? Rõ ràng là anh, tên khốn kiếp, là anh... làm loại chuyện đó với tôi xong liền phủi mông bỏ đi ! Hm...Đồ cặn bã."

"Chậc ~" Ngụy Tử Dương lại không nhịn được cười, hắn cảm thấy Lục thiếu gia đang nổi cơn thịnh nộ nói những điều vô nghĩa nhê thế này lại rất đáng yêu, nhất là khi khóe mắt y còn rưng rưng nước mắt.. Cho nên Ngụy Tử Dương không nhịn được đưa ta sờ cằm y, sau đó dưới đôi mắt mở to hôn lên đôi môi đang muốn nói thêm gì đó của y.

"Woo~ anh uh uh uh" Lục Kiều Hi sửng sốt, nhưng lúc này y quá yếu không có sức, không thể đẩy Ngụy Tử Dương ra, vừa mở miệng nói, Ngụy Tử Dương liền vươn lưỡi tiến vào.

Ngụy Tử Dương tay dùng chút lực kéo y lại gần mình hơn, sau đó đưa thẳng lười vào trong cuốn lấy lưỡi y, mυ"ŧ và cắn cho đến khi một sợi bạc dài được kéo ra tại nơi môi và răng họ giao nhau. Lục Kiều Hi bị hôn đến có chút hụt hơi không thở nổi, núc này Ngụy Tử Dương mới buông môi ra, sau đó dùng ánh mắt nóng rực nhìn y.

"Hừ, đồ khốn" Lục Kiều Hi cuối cùng đỏ mặt quay đầu đi, y hoàn toàn xấu hổ khi nhìn vào ánh mắt Ngụy Tử Dương, cũng không quên chửi một câu.

Lúc này Ngụy Tử Dương mới hài lòng nhếch lên khóe môi.