Chương 22 Trang Ninh Thụy

"Được."

Sau khi nghe được câu trả lời của Ngụy Tử Dương, đôi mắt của người đàn ông đột nhiên sáng lên như biết nói. Sau đó Ngụy Tử Dương nhìn thấy người đàn ông nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn vào nhà vệ sinh ở góc bệnh viện.

Sau đó, Ngụy Tử Dương nhìn thấy anh cởi khẩu trang, tháo kính râm, đối mặt với hắn. Ngụy Tử Dương cảm thấy trước mắt sáng bừng lên, hắn nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai, trên khuôn mặt thanh tú không có một khuyết điểm nào và có vẻ như anh ta đã trang điểm đôi chút. Đôi môi mỏng trông cũng vô cùng ngon miệng.

Bởi vì chiều cao của mình, người đàn ông hơi ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Tử Dương, “Anh có thể giả làm bạn trai của tôi và đưa tôi ra ngoài được không?”

Ngụy Tử Dương nhướng mày, giọng nói nghe rất trong trẻo, tính cách cũng rất cở mở và không hề nhút nhát nhưng... hình như đã hắn đã gặp anh ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra, Ngụy Tử Dương cau mày nhớ lại.

Người đàn ông trước mặt tưởng rằng hắn như không muốn, vội vàng giải thích: "Yên tâm, chỉ cần đưa tôi ra ngoài, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của anh."

Ngụy Tử Dương lông mày lại nhảy lên, nhưng hắn vẫn không nhớ rõ đã gặp anh ở đâu, nhưng mỹ nhân muốn nhờ một chuyện, thấy cũng giúp được nên Ngụy Tử Dương gật đầu.

"Được"

Ngụy Tử Dương sau khi nói xong liền thấy anh ta đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm. Sau đó không chút ngượng ngùng nắm lấy cánh tay Ngụy Tử Dương, toàn thân cũng dựa vào trong ngực Ngụy Tử Dương, đặc biệt vùi đầu úp mặt vào trong ngực Ngụy Tử Dương.

Vì chiều cao của Ngụy Tử Dương nên anh ta thực sự trông giống một con chim nhỏ.

"Anh cảm thấy việc này có tác dụng không? Anh còn có thể nhìn thấy mặt của tôi không?" Người đàn ông tựa vào ngực Ngụy Tử Dương lẩm bẩm.

Ngụy Tử Dương nhìn chiếc kính râm quá lộ liễu của hắn, ai khi không lại đeo kính râm? Đây chẳng phải là gây sự chú ý sao? Vì vậy, hắn đơn giản là đưa tay xuống và tháo kính râm ra.

"Anh đang làm gì thế?"

“Anh không biết nó rất dễ gây chú ý sao?”

"..."

"Mà này, bọn họ có quen thuộc anh không?" Ngụy Tử Dương đột nhiên hỏi, nếu là người quá quen thuộc, cho dù trang bị đầy đủ vũ khí, họ vẫn có thể nhận ra anh từ dáng người, dáng đi hay thậm chí là ánh mắt.

Không ngờ ánh mắt của người đàn ông này lại có vẻ kỳ quái, hình như có chút bối rối. Đương nhiên những fan trung thành của anh ấy đều quen thuộc với anh ấy, phải là họ cực kỳ quen thuộc với anh ấy, họ biết rõ anh còn hơn bản thân anh về một số chi tiết nhỏ cùng thói quen của anh, sao có thể không quen thuộc với anh cho được? Hơn nữa, người đàn ông cao lớn này không nhận ra mình sao?

"Rất quen thuộc."

Ngụy Tử Dương cau mày nói: "Thật phiền toái." Nếu là quen biết anh, từ dáng đi đều có thể nhận ra, và anh ăn mặc nhừ này khì khác gì công khai mà đi.

"Vậy anh nghĩ chúng ta nên làm gì? Tôi đang vội."

Người nọ hiển nhiên đang sốt ruột, Ngụy Tử Dương chợt nảy ra ý tưởng: "Giả vờ làm bệnh nhân."

"Ah?"

Ngụy Tử Dương cười nói: "Tôi bế anh đi ra ngoài."

.Vì vậy, khi mọi người đang đợi ở cổng bệnh viện lại nhìn thấy một người đàn ông rất cao bế công chúa một người đàn ông khác trong tay chậm rãi bước ra ngoài, người đàn ông bị ôm gần như vùi cả khuôn mặt vào ngực người đàn ông cao lớn, anh đội mũ và đeo khẩu trang, và anh ta trông hơi lảo đảo như thể đang bị bệnh nặng, vẻ mặt người đàn ông cao lớn cũng vô cùng nghiêm túc.

"Xin lỗi, cho tôi qua nhờ một lát." Ngụy Tử Dương bình tĩnh nói.

Thấy anh ta có vẻ không vui, mọi người nhanh chóng tránh ra và nhìn người đàn ông cao lớn và đẹp trai đang trong khi ôm ai kia trong tay dần biến mất khỏi tầm mắt

Mãi đến khi đến một góc vắng vẻ, Ngụy Tử Dương mới đặt anh xuống.

"Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."

Ngụy Tử Dương cảm thấy mặt anh có chút đỏ bừng, ánh mắt nhìn hắn cũng có chút lóe lên khó hiểu.

"Không có việc gì."

"Nhân tiện, tôi đã liên lạc với trợ lý của mình để đến ngay. Nếu có yêu cầu gì thì xin cứ nói, miễn là tôi có thể làm được."

“Không cần.” Ngụy Tử Dương nhẹ nhàng nói, có chút xa cách và lãnh đạm, “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

"Ồ, tạm biệt." Trang Ninh Thụy vẫn chưa tỉnh táo lại cho đến khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn rời đi. Mãi đến khi trợ lý của anh ta vội vàng lái xe đến nơi, Trang Ninh Thụy mới tức giận vỗ đầu mình, " Thôi rồi, quên mất hỏi tên anh ấy."