Chương 19: Hai nam thần thành lập liên minh

Ngụy Tử Dương lúc này sắc mặt vô cùng âm trầm, nhưng động tác ôm Lục Kiều Hi lại không hề thô bạo mà nhẹ nhàng đến khó tả, thậm chí còn ôm y khi đã ở trong xe, thỉnh thoảng lại sờ trán y, rồi lại nhăn mặt.

Cuối cùng, Ngụy Tử Dương dựa vào lời khuyên của quản lý quán baz lựa chọn một bệnh viện tư nhân cao cấp, bởi vì bác sĩ riêng của Lục thiếu cũng ở bệnh viện này.

Bác sĩ khi nhìn thấy Ngụy Tử Dương đưa vị tiểu tổ tiên này đến bệnh viện thì vô cùng biết ơn, dù sao ở bệnh viện cũng thiết bị có thể chữa trị tốt hơn, tuy nhiên sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lục Kiều Hi, ông ta vẫn sợ hãi nhảy dựng lên.

Ngụy Tử Dương nghĩ tới sự bướng bỉnh trước đây của Lục Kiều Hi, nên bảo mọi người ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại bác sĩ riêng của y, dù sao chỉ cần bác sĩ nhìn thấy cũng liền hiểu rõ, không thể giấu được.

Quả nhiên, sau khi bác sĩ vội vàng kiểm tra, ánh mắt hắn lập tức trở nên cổ quái, thậm chí tràn đầy vẻ khó tin, dù sao đây cũng là một vị tổ tiên nhỏ sống một cuộc sống sa đọa, sao có thể...?

Nhưng suy cho cùng, ông ta cũng chỉ là một bác sĩ chữa bệnh cho mọi người, có những điều ông ta không dám và cũng không thể nói, hơn nữa, là người đàn ông cao lớn này đã bảo ông ta đến đây khám nên ông ta chỉ có thể im lặng làm những gì mình nên làm.

Một lúc lâu sau, bác sĩ mới thở ra một hơi yên tâm quay lại nhìn Ngụy Tử Dương, nhưng trong mắt rốt cuộc lại tràn đầy sự không tán đồng

"Anh ta thế nào?" Ngụy Tử Dương trầm giọng hỏi.

“Sau này đừng để việc này diễn ra nữa” bác sĩ tỏ vẻ sợ hãi, sau đó lưỡng lự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ nói: “May mắn là cơn sốt của cậu ấy không quá nghiêm trọng, tôi sẽ làm hạ sốt ngay. Cậu ấy đã hạ sốt, nhưng còn bất tỉnh do lâu ngày không ăn, khi tỉnh lại, cậu nên cho cậu ấy ăn gì đó trước đã. Về phần... Về việc đó", ánh mắt bác sĩ né tránh, " Lát nữa tôi sẽ gửi thuốc mỡ cho cậu. Cậu bôi chỗ đó cho cậu ấy đi."

“Được, cảm ơn bác sĩ.” Ngụy Tử Dương mở miệng, nghe xong lời của bác sĩ, cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi mọi việc xong xuôi thì cũng đã hơn mười giờ tối, Ngụy Tử Dương nhìn Lục Kiều Hi vẫn đang ngủ say trên giường bệnh, thầm nghĩ có lẽ đêm nay mình sẽ phải ở đây cả đêm.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Ngụy Tử Dương vang lên, hắn lấy ra, nhìn ra quả nhiên là Lâm Thư Cẩn.

“Lão công, sao anh vẫn chưa về?” Trong giọng cậu có chút lo lắng và nhung nhớ.

Ngụy Tử Dương quay đầu nhìn người trên giường bệnh, cuối cùng mím môi nói: “Đêm nay tôi không về, cậu ngủ trước đi được không?” Không phải Ngụy Tử Dương không nghe thấy sự ủy khuất của cậu. Hôm nay trước khi rời đi, khi hắn bảo hắn đi gặp Hàn Nhất Nhiên, Ngụy Tử Dương nhìn thấy trên mặt cậu sự bất bình cùng oán giận. Cho nên lúc này vô thức giọng điệu của hắn ôn hòa hơn trước.

Nhưng hắn lại không biết rằng, lúc Lâm Thư Cẩn ở đầu bên kia điện thoại nghe được hắn sẽ không trở về, trên mặt cậu lạnh như băng, ánh mắt âm trầm đến mức có thể gϊếŧ người.

"Được, vậy anh cố về sớm nha" Lâm Thư Cẩn máy móc nói xong câu này, liền cúp điện thoại, cậu sợ nếu không cúp máy sẽ để Ngụy Tử Dương nghe ra sự bất bình cùng tức giận trong lòng cậu.

Lúc đó Lâm Thư Cẩn và Thu Nại Mẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong ký túc xá, đối mặt nhau, đã gần mười một giờ, bọn họ còn chưa đi ngủ, không vì lý do gì khác ngoài vì Ngụy Tử Dương vẫn chưa quay về. Buổi tối, hắn nói muốn mời Hàn Nhất Nhiên đi ăn cơm, còn nói sau bữa tối sẽ quay về. Nhưng hắn đã đi mất mấy tiếng, mãi đến bây giờ Lâm Thư Cẩn rốt cục không nhịn được mà gọi điện thoại, nhưng kết quả là hắn nói sẽ không về

Điều này sao có thể không làm cậu giận được cơ chứ?, Lâm Thư Cẩn tức giận vô cùng. Nhưng cơn tức giận của cậu lại không hề nhắm vào Ngụy Tử Dương, mà là đồ đĩ thõa đã dụ dỗ lão công cậu!

"Quả nhiên là hắn!" Lâm Thư Cẩn nghiến răng nghiến lợi, nguyên lai được gọi là số một nam thần Hàn Nhất Nhiên lại quyến rũ Tử Dương lúc cậu đi vắng. " Hừm, tên đạo đức giả bản chất chỉ là đồ đĩ thõa". Lâm Thư Cẩn thậm chí còn khẳng định những vết xước trên lưng Ngụy Tử Dương đều do anh ta gây ra.

Thu Nại Mẫn cũng không có tức giận giống như Lâm Thư Cẩn, thậm chí cậu nhóc không biết vì sao phải lại phải tức giận. Cậu chỉ là ấm ức, tràn ngập trong lòng là sự ấm ức. Rõ ràng cậu cũng không tệ, rất nhiều người nói cậu đẹp trai nói cậu dễ thương. Nhưng tại sao anh Tử Dương không nhìn đến cậu? Tại sao không thích cậu? Cho nên cậu cảm thấy ấm ức, cậu cảm thấy khó chịu. Từ khi Ngụy Tử Dương rời đi cậu chưa hề nói một lời, hiện tại biết Ngụy Tử Dương nói sẽ không về, cậu lập tức cảm thấy chán nản.

"Cậu có biết anh ấy hiện tại cùng với ai không?" Lâm Thư Cẩn đột nhiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thu Nại Mẫn.

“Ừ.” Tuy nhiên, Thu Nãi Mẫn chỉ gật đầu một cách ngơ ngác, nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Thư Cẩn lại khiến tim cậu lỡ nhịp.

"Cậu cho rằng cậu có thể giấu được tâm tư của mình với ai?" Lâm Thư Cẩn ngữ khí có chút châm chọc, nhưng cũng có chút oán hận cùng không cam lòng.

Thu Nãi Mẫn hoảng hốt, dù sao thì người này cũng là bạn tốt của cậu nhóc, cậu lại phải lòng lão công của bạn mình, thực sự là ... Nhưng Thu Nại Mẫn rất nhanh liền nản lòng, dù biết được thì sao, anh Tử Dương vẫn không làm gì cậu, hắn vẫn đi gặp người khác đấy thôi.

Lâm Thư Cẩn nhìn thấy cậu như vậy, thở không ra hơi tức giận, " Nếu cậu vẫn cứ như vậy nhát gan không chủ động, thì vĩnh viễn sẽ không có được anh ấy."

"Cậu...!" Thu Nại Mẫn cũng tức giận: " Cậu chẳng phải cũng không có được sau khi chủ động hiến thân đấy sao?" Bằng không anh Tử Dương làm sao phải đi tìm người khác!

Lời vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt, Lâm Thư Cẩn không ngờ rằng cậu nhóc dễ thương vốn luôn ngốc ngốc và mềm mại này lại có thể nói ra những lời một đao thấy máu như vậy, nhưng những gì cậu nói lại là sự thật.

Đột nhiên, sắc mặt của bọn họ vừa xanh vừa đỏ, chừng mắt nhìn nhau, một lúc sau, Thu Nãi Dân rút lui trước, dù sao cậu nhóc cũng không có tư cách, dù sao hai người họ cũng đã phát sinh quan hệ, ở trường cũng là trạng thái bán công khai. Còn cậu... chẳng có gì.

Không ngờ, Lâm Thư Cẩn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có thể giúp cậu ." Từng tiếng pháp ra từ kẽ răng

"A?" Thu Nại Mẫn sửng sốt, tựa hồ không hiểu Lâm Thư Cẩn nói gì, hoặc là bởi vì cậu nhóc không giám tin.

Lâm Thư Cẩn lại nghϊếp răng nói: "Tôi có thể giúp cậu, nhưng trước tiên chúng ta phải nhất trí đối phó với người bên ngoài kia ."

Theo quan điểm của Lâm Thư Cẩn, thay vì để đĩ thõa hồ ly tinh đáng ghét kia thành công đắc ý, cậu thà chọn người không tạo ra bất cứ đe dọa nào với mình là cậu nhóc dễ thương trước mặt