Chương 18 Lục thiếu đau khổ

Không phải Ngụy Tử Dương không để ý tới ánh mắt của hai người bên cạnh mà là hắn cũng không muốn nói nhiều. Nhắn hẹn Hàn Nhất Nhiên tối hôm nay đi ăn tối ở nhà hàng ngoài trường học .

Ngụy Tử Dương không biết tại sao, nhưng Hàn Nhất Nhiên luôn cho hắn một loại cảm giác cực kỳ khó đối phó, như một con hồ ly lộ ra sự xảo quyệt luôn khiến người ta rùng mình, không phải Ngụy Tử Dương sợ anh ta, Ngụy Tử Dương chỉ không thích rắc rối thôi.

Hàn Nhất Thiên có khuôn mặt lưỡng tính khó mà phân biệt được, nhưng lại không hề có chút nữ tính hay vẻ âm nhu nào cả, mà ngược lại anh ta toát ra khí chất quý phái dịu dàng và tao nhã, đây chính là lý do khiến anh trở thành nam thần nổi tiếng nhất trường Đại học Đồng Đại trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, lai lịch của người này rất bí ẩn. Có tin đồn từng lan truyền ở Đại học Đồng Đại rằng anh ta sinh ra trong một gia đình hắc đạo. Ngay cả bây giờ, gia đình anh ta vẫn có địa vị tối cao trong thế giới ngầm. Tuy nhiên, từ vẻ ngoài hiền lành và tao nhã của anh ta không có dấu vết gì liên quan đến hắc đạo.

Dù vậy, Ngụy Tử Dương không hiểu sao lại cảm thấy lời nói này có lý, hắn cảm thấy ẩn sau khuôn mặt đẹp trai không phân nam nữ của anh ta ẩn chứa những tính toán khôn ngoan và sự tàn nhẫn từ tận xương cốt, khí chất kỳ lạ mà anh vô tình bộc lộ càng đáng sợ hơn.

Anh ta thực sự là một người vừa nguy hiểm vừa thú vị, Ngụy Tử Dương không khỏi mong chờ lần gặp mặt sau với anh ta. Bất quá, Ngụy Tử Dương lần này lại thất hẹn với anh ta lần nữa, đối với việc này, Ngụy Tử Dương cũng bị sự trùng hợp làm cho bất ngờ, hắn thật sự không phải cố ý.

"Biết rồi " Ngụy Tử Dương chỉ nghe đầu bên kia điện thoại hai chữ cực kỳ lạnh lùng, hắn muốn nói thêm gì đó thì đối phương đã cúp điện thoại rồi.

Ngụy Tử Dương không còn cách nào khác, đành phải đợi mọi việc kết thúc sẽ hẹn anh để xin lỗi, dù sao anh ta cũng là một kẻ nguy hiểm, nếu làm gì đó thì khó mà đối phó.

Chuyện xảy ra là ngay khi Ngụy Tử Dương đang trên đường đến cuộc hẹn thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi khác từ "Hot", nói rằng Lục thiếu lại phát điên trong phòng nghỉ và bị sốt trong hai ngày qua. Cả câu lạc bộ đều hoảng hốt, nhưng Lục thiếu không chịu đi khám hay uống thuốc, thậm chí không cho ai đến gần, giờ họ đang tuyệt vọng và chỉ biết nhờ hắn giúp đỡ.

Ngụy Tử Dương nghớ tới ngày đó y vô cớ tức giận, cũng nghĩ đến y tính tình đại thiếu gia không tốt của y, liền không muốn đi. Nhưng nghĩ đến ngày hôm đó y vốn là một thiếu gia kiêu ngạo, lần đầu tiên lại vì ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt của hắn mà bị cᏂị©Ꮒ nhiều lần như vậy. Mặc dù hắn đã giúp y vệ sinh sơ qua nhưng về cơ bản là vẫn chưa hoàn toàn sạch sẽ. Mà vấn đề ở chỗ đó y chắc chắn không muốn nói với người khác, chứ đừng nói đến để bác sĩ khám.

Vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi y bướng bỉnh và tuyệt đối không để ai quan tâm đến căn bệnh của mình.

Rốt cuộc, Ngụy Tử Dương nghĩ đến sự nhẫn nại và thận trọng ẩn giấu dưới tính khí thất thường của y, cảm thấy không thể chịu nổi và tự trách mình, cuối cùng quyết định gọi điện cho Hàn Nhất Nhiên để thay đổi thời gian.

Nhưng bây giờ xem ra Hàn Nhất Nhiên rõ ràng là đang tức giận, nếu là hắn thì cũng rất tức giận, cứ nghĩ mà xem, bị cho leo cây hết lần này đến lần khác, ai sẽ không tức giận, huống chi là anh ta, nam thần được người người săn đón. Nhưng bây giờ Ngụy Tử Dương không thể quan tâm nhiều như vậy được, dù sao hắn cũng không thể bỏ mặc Lục Kiều Hi.

Vì vậy, Ngụy Tử Dương lại đến "Hot", khi nhìn thấy người trên giường, Ngụy Tử Dương khẽ cau mày.

Lục Kiều Hi không hề nóng nảy hay chửi bới mà điềm tĩnh nằm đó, khuôn mặt vốn đã đẹp trai lại càng đẹp thêm, đến mức khiến người ta không khỏi muốn nhẹ nhàng chạm vào. Tuy nhiên, khóe mắt lại có vệt nước mắt. Đôi mắt còn chưa khô hẳn khiến Ngụy Tử Dương không khỏi có chút đau lòng.

Lúc này y không ồn ào cũng không quấy khóc, tựa hồ đang ngủ say, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại hiện lên một màu đỏ không tự nhiên. Ngụy Tử Dương đưa tay sờ trán y, một giây tiếp theo Ngụy Tử Dương cau chặt mày.

"Sao nóng vậy?" Rõ ràng là Lục Kiều Hi bị sốt. Ngụy Tử Dương tức giận quay đầu nhìn người phục vụ bên cạnh, "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sốt cao như vậy lại không đưa đến bệnh viện? Các người là muốn có chuyện gì xảy ra với anh ta à?”

"Anh Ngụy, anh hiểu lầm rồi," người phục vụ cũng tỏ ra sợ hãi và đau khổ, gần như bật khóc. "Kể từ khi anh Ngụy đi, thiếu gia suốt một ngày một đêm ở trong phòng một mình, không ai dám đến gần. Mãi đến ngày hôm qua, quản lý của chúng tôi vì sợ thiếu gia đói nên xin được vào phòng. Tuy nhiên, Lục thiếu đã từ chối, không để cho bất cứ ai đến gần chỉ chửi bới mọi người và đập phá đồ đạc. Đến hôm nay, chúng tôi mới phát hiện ra Lục thiếu có gì đó không ổn, sau đó chúng tôi gọi bác sĩ, nhưng Lục thiếu hoàn toàn không hợp tác và bác sĩ không thể lại gần. Lúc đó chúng tôi nghĩ đến anh,”

"Làm bừa!" Ngụy Tử Dương nhịn không được mắng hắn, nhưng mục tiêu lại là Lục Kiều Hi đang ngủ yên lành trên giường, từ ngày đó hắn rời đi đã qua ba ngày, người này từ khi hắn đi đến giờ đã bị bệnh như vậy còn càn quấy làm bừa. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Làm sao y có thể chịu đựng được việc bị sốt cao như thế này? Trong lúc nhất thời, Ngụy Tử Dương không khỏi có chút đau lòng, y rõ ràng là một thiếu gia giàu có quyền thế, là người sinh ra trong một đống tiền, nhưng sao bị bệnh thành thế này lại không có ai ở trong gia đình y quan tâm đến y? Chẳng trách lần trước y say rượu cứ quấy rầy hắn, khóc lóc bảo hắn đừng phớt lờ, đừng bỏ rơi y.

“Đi gọi taxi đi.” Ngụy Tử Dương trầm giọng nói xong liền đem Lục Kiều Hi ở trên giường bế lên. Mặc dù y thấp hơn Ngụy Tử Dương một chút, nhưng dù sao cũng là chàng trai cao 1,8 mét, sao lại nhẹ thế này? Ngụy Tử Dương lại cảm thấy có chút đau lòng.

Dùng sức một chút, Ngụy Tử Dương siết chặt cánh tay, sải bước ra khỏi cửa: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."

"Đừng đi bệnh viện." Trong lúc không để ý Ngụy Tử Dương nghe thấy người nhắm mắt trong ngực mình thì thầm, cúi đầu đưa tai lên nghe, trong lòng không khỏi rung động.

Chỉ nghe thấy người trong ngực thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng rời xa tôi, Ngụy Tử Dương, đừng phớt lờ tôi, đừng..."

Ngụy Tử Dương sửng sốt, giây tiếp theo sải bước ra khỏi phòng.