Chương 17: Cậu nhóc ghen tị

Lớp học vẫn chật kín, như thể mọi người đã đợi sẵn ở đây từ rất lâu. Lâm Thư Cẩn và Thu Nãi Mẫn vẫn ngồi ở hai bên Ngụy Tử Dương. Những cô gái có đôi mắt tinh tường nhận ra rằng Lâm nam thần đã vô hình cau mày khi cậu ngồi xuống , rồi theo phản xạ ném ánh mắt tức giận về phía Ngụy Tử Dương cao lớn bên cạnh, trong phút chốc, mọi người đều trở nên điên cuồng.

Nội dung khóa học hôm nay rất nhàm chán, nghĩ tới bộ dáng oán trách vừa rồi, Ngụy Tử Dương không khỏi cong lên khóe môi, sau đó lấy điện thoại di động ra.

“Xin lỗi.” Ngụy Tử Dương bắt đầu gửi tin nhắn trong lớp học, đối tượng đương nhiên là nam thần số một của Đại học Đông Đại, Hàn Nhất Nhiên.

"Sao bạn học Ngụy lại phải xin lỗi?" Tin nhắn trả lời không nhanh cũng không chậm, Ngụy Tử Dương thậm chí có thể tưởng tượng được đôi mắt hồ ly của anh ta lúc này sáng lên như thế nào.

“Hôm qua tôi có việc, không đến câu lạc bộ bóng rổ, xin lỗi.” Ngụy Tử Dương trả lời.

Cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi: “Việc này à, đây là lần đầu tiên có người cho tôi leo cây đó. Ồ không, phải là lần thứ hai chứ. Nhưng mà, hình như cả lần đầu tiên người kia cũng là cậu, bạn học Ngụy.”

Ngụy Tử Dương qua màn hình cũng có thể cảm nhận được một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nam thần tượng số một lại có chút so đo quá mức đi, hơn nữa đây là lần đầu tiên của anh? Việc này vốn không phải chỉ là một lời đồng ý bình thường vì lịch sự thôi sao?

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Ngụy Tử Dương chỉ có thể xin lỗi.

Nhưng cuộc trò chuyện lại thay đổi: "Vậy thì bạn học Ngụy nên bồi thường cho tôi như thế nào?"

Ngụy Tử Dương nhướng mày, bồi thường? Vì việc này? Tuy nhiên, khi nghĩ đến khuôn mặt hồ ly đầy tính toán của anh chàng kia, Ngụy Tử Dương không khỏi nhếch lên khóe môi. Đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú thanh tú kia quả thực xứng đáng là nam thần số một của Đông Đại đại học.

Ngụy Tử Dương tim xao động, đáp: "Tôi mời anh đi ăn.”

Cuối cùng, một nụ cười hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai nhưng nham hiểm ở phía bên kia màn hình.

"Được."

Ngụy Tử Dương cũng mỉm cười, nhưng giây tiếp theo liền nhìn thấy trên cánh tay của hắn có thêm một bàn tay, "Anh Tử Dương, anh đang trò chuyện với ai vậy? Vui vẻ thế?"

Ngụy Tử Dương vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thu Nãi Mẫn đang nhìn hắn, cái miệng nhỏ hơi chu ra, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy bất bình. Khuôn mặt vốn dĩ không thể phân biệt được nam nữ, bởi vì cái miệng nhỏ có chút chu môi tỏ vẻ bất bình làm khuôn mặt trở lên đầy ủy khuất. Tim Ngụy Tử Dương xao động , nghĩ đến nụ hôn buổi sáng hôm nọ.

Vì vậy, Ngụy Tử Dương vô thức giơ tay lên chọc vào cái má phồng lên của cậu nhóc: "Sao thế?" Động tác của Ngụy Tử Dương cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không để ý đến việc hiện trong lớp còn có một chàng trai luôn miêng gọi hắn lão công đang ngồi bên cạnh mở to đôi mắt nhìn bọn họ.

Thu Nãi Mẫn lại mím môi bất bình, và tất cả các bạn cùng lớp xung quang ngay lập tức bị mê hoặc bởi nam thần tượng dễ thương nhất của Đại học Đồng Đại.

"Anh đang trò chuyện với ai? Anh Tử Dương?" Anh ấy vui vẻ đến mức đã dành thời gian trong lớp để trò chuyện với những người khác ư. Nếu anh muốn trò chuyện, tại sao không trò chuyện với mình người ngồi cạnh anh ấy? Không tiện hơn sao. Hơn nữa, ngay cả khi anh ấy không muốn nói với mình, không phải còn có Lâm Thư Cẩn, buồn quá đi, tủi thân nữa.

Ngụy Tử Dương đột nhiên bật cười, hắn cảm thấy Thu Nãi Mẫn như vậy thật đáng yêu, liền chọc chọc má cậu nhóc lần nữa, nhưng cũng không hề giấu diếm, trực tiếp đưa điện thoại cho cậu nhìn: "Hàn Nhất Nhiên."

"Đàn anh?"

"Là hắn?"

Hai người đồng thanh nói, Thu Nãi Mẫn mở to hai mắt đáng yêu đầy vẻ khó tin. Còn giọng nói còn lại là phát ra từ Lâm Thư Cẩn đã bất mãn từ lâu, nhưng lúc này vẻ mặt rõ ràng rất không tốt, thậm chí tràn đầy địch ý.