Lãnh Thiên đẩy mạnh cửa bước vào ngự thư phòng ngồi mạnh xuống ghế, tay vơ vội tách trà uống một ngụm lớn rồi bực tức nói.
“Thật là bực mình, lúc nào cũng nhắc tuyển tú lập phi phong hậu.Bọn họ nói mãi không thấy chán sao?”
“Cũng không thể trách họ, bây giờ hoàng thượng cũng đã mười tám tuổi rồi.Cũng đã đến lúc nói đến chuyện chung thân đại sự.”
“Hoàng thúc… ngay cả hoàng thúc cũng nói vậy thì trẫm còn biết tìm ai tâm sự đây?”
Lãnh Thiên lên tiếng trách móc Dạ Hàn, Dạ Hàn nhàn nhã uống một ngụm trà rồi thư thã nói.
“Vậy hoàng thượng muốn bổn vương nói thế nào đây, bảo hoàng thượng không cần tuyển tú nữa, mặc cho bá quan văn võ nói gì mặt kệ họ sao? Hoàng thượng đừng quên người là vua một nước, trách nhiệm trên vai vô cùng nặng nề. Tuyển tú nữ lập phi phong hậu cũng là cách giữ vững giang sơn tránh thù trong giặc ngoài.”
“Haizzzz… được rồi được rồi, trẫm nghe lời hoàng thúc là được chứ gì. Hoàng thúc cứ mãi nói trẫm, hoàng thúc tự nhìn lại mình xem đã bao nhiêu tuổi rồi, một nữ nhân thông phòng còn không có.Hoàng thúc, người… không thích nữ nhân sao?”
Lãnh Thiên nghịch ngợm nhìn Lãnh Dạ Hàn thắc mắc hỏi, ánh mắt hắn đầy mong chờ nhìn về phía Dạ Hàn.Lãnh Dạ Hàn ung dung đặt ly trà xuống nhìn Lãnh Thiên đáp.
“Xem ra hoàng thượng dạo này rất rãnh rổi, bổn vương sẽ bảo thái phó đại nhân tăng thêm bài vở cho hoàng thượng.”
Lãnh Thiên dùng ánh mắt thống khổ của mình nhìn về phía Lãnh Dạ Hàn thang vãn.
“Hoàng thúc đừng mà, trẫm không muốn tăng thêm đâu…”
“Như vậy sẽ tránh việc hoàng thượng rãnh rỗi hỏi chuyện không đâu. Nếu không có chuyện gì nữa bổn vương xin phép hồi cung.”
Lãnh Dạ Hàn quay lưng bước đi, Lãnh Thiên bức xúc gọi.
“Hoàng thúc trẫm vẩn chưa nói xong mà.”
Lãnh Dạ Hàn vẩn thế bước đi không quay đầu lại, Lãnh Thiên gục đầu lên bàn chán nản.Cứ tưởng hoàng thúc trước nay không ham mê nữ sắc thì sẽ đồng tình với chuyện hắn không muốn tuyển tú, ai ngờ hoàng thúc cũng giống họ, biết vậy hắn đã không gọi hoàng thúc đến đây. Vô duyên vô cớ lại bị tăng thêm bài vở, ai thấu nổi đau này chứ!
Lục Ly tỉnh lại vào sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, cả người mệt nhoài và vết thương vẩn còn đau ê ẩm.Cô rướn người ngồi dậy rời khỏi giường bước ra ngoài tìm nhũ mẫu, căn nhà vắng im lìm không bóng người. Nhũ mẫu đi đâu rồi? Có lẽ phủ thừa tướng nghĩ là cô không qua khỏi nên cố ý gọi nhũ mẫu về phủ để bỏ mặt cô đây mà.
Lục Ly nghe tiếng động bên ngoài liền bước ra xem,Lãnh Dạ Hàn Ngồi vắt vẻo trên cành cao ánh mắt mị hoặc nhìn cô. Hắn là người đêm qua sao?Lãnh Dạ Hàn nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô liền hiểu nói.
“Ta đến xem tiểu nha đầu ngươi đã chết chưa? Xem ra hồi phục cũng khá tốt đấy.”
Lục Ly đưa mắt nhìn hắn, đêm qua trời tối cô không nhìn rõ được thì ra hắn tuấn tú như vậy.Nam nhân thời cổ đại sao có thể đẹp như thế chứ, nghe hắn hằn giọng cô quay mắt đi tránh né ánh mắt hắn đang nhìn về mình nói.
“Ta không dễ chết thế đâu.”
Lãnh Dạ Hàn lấy ra một lọ thuốc bột đưa cho cô.
“Loại thuốc này trị thương rất tốt, sử dụng hằng ngày vết thương của tiểu cô nương sẽ nhanh lành thôi.”
“Ngươi muốn gì ở ta?”
Lục Ly đưa ánh mắt dò xét nhìn vào mắt Lãnh Dạ Hàn, hắn cũng kiên định nhìn vào mắt cô đáp.
“Tiểu nha đầu ngươi có gì để ta lợi dụng được sao? Thân phận, gia thế hay tài nghệ?”
“Vậy vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”
" Bổn… ta đã nói là tiện tay giúp đỡ thôi,ai trong trường hợp này cũng sẽ làm như ta cả."
“Phàm là người trên thế gian này không ai không vì bản thân mình cả. Không ai cho không ai hay giúp đỡ mà không vì mục đích của bản thân mình, dù là người thân hay bằng hữu vào sinh ra tử cũng thế cả thôi.”
Lãnh Dạ Hàn nhìn cô, tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi sao nhìn cuộc đời này bằng ánh mắt bi oan như thế chứ? Chẳng lẽ đã từng trãi qua chuyện đau thương sinh ly tử biệt, đến mức không tin tưởng vào bất kì điều gì nữa sao?
“Tiểu cô nương đừng nghĩ như thế, trên đời ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Không phải ai cũng như nhau cả đâu, đừng quá bi oan như vậy.”
“Ta vốn đã không còn tin tưởng vào bất kì ai nữa rồi, ngươi cũng trở về đi đừng đến đây nữa.”
Lục Ly nói xong thì quay bước trở vào nhà mặc cho Lãnh Dạ Hàn vẩn đang đứng bên ngoài, cô không cần biết ai thật lòng hay không thật lòng với mình nữa. Đối với cô bây giờ chỉ cần sống cho bản thân mình tốt với chính mình là được.
Ba ngày sau thánh chỉ ban ra dán khắp ngõ trong thành. Nội dung phàm là nữ nhi tuổi từ mười bốn đến mười sáu không phân biệt cấp bật lớn nhỏ đều được tham gia vào đợt tuyển tú lần này.
Đi đến đâu cũng có người bàn tán xôn xao, bởi những lần tuyển tú trước chỉ tuyển chọn những thiên kim tiểu thư nhà quyền quý. Nay lại cho phép cả dân thường tham gia tuyển chọn khiến ai nấy đều nô nức chuẩn bị cho con mình, mong con mình có thể lọt vào mắt của hoàng thượng thì nữa đời sau không phải lo nghĩ nữa.
Lục Ly sau mấy ngày dưỡng thương nay đã khỏe nhiều, cô cải trang dùng khăn che kín tóc mình rồi mang củi vào thành đổi lấy gạo và đồ dùng. Thấy mọi người bàn tán xôn xao cô cũng hiếu kì đến xem, một bà lão nhìn cô nở nụ cười hiền từ bảo.
“Tiểu cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”
Lục Ly giật mình quay sang nhìn bà rồi kéo khăn che chắn kĩ lại phần tóc mình chầm chậm đáp.
“Tiểu nữ mười sáu ạ.”
“Ta trông con rất xinh đẹp lại hiền lành, con có ý định tham gia vào đợt tuyển tú này không?”
“Không ạ.”
Lục Ly trả lời bà rồi kéo khăn che mặt nhanh chóng rời khỏi đám đông. Tuyển tú gì chứ? Cô đâu có điên mà bước vào vòng tranh đấu đó. Tự do tự tại như thế này không tốt hơn sao?