Chương 2

Lãnh Dạ Hàn vẩn âm thầm theo dõi cô,từ trên cành cao hắn nhìn xuống.Nữ nhân này muốn chết hay sao, vết thương nặng như vậy mà không xử lý lại đi ngủ được à?

Tức mình hắn lại bay xuống đáp đất trước mặt cô, Lục Ly không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, cô hỏi.

“Theo ta một đoạn đường như thế, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Lãnh Dạ Hàn lấy ra một lọ thuốc ném về phía cô nói.

“Uống đi.”

Lục Ly cầm lấy lọ thuốc lên hỏi.

“Đây là thuốc gì?”

“Thuốc trị thương, ta không rảnh đâu vừa cứu cô khỏi lũ sói lại đưa thuốc độc cho cô.”

“… Đa tạ.”

Lục Ly lấy một viên cho vào miệng nuốt xuống, Lãnh Dạ Hàn nhìn cô căn dặn.

“Thuốc này trị thương rất tốt nhớ uống đều đặn, còn nữa sáng mai cô nhớ hái thêm ít lá thuốc đắp lên vết thương, ta phải đi đây.”

“Sao ngươi lại tốt với ta như vậy? Ta nhớ chúng ta không quen biết nhau.”

“Không quen, chỉ là tiện tay cứu giúp thôi.Mà nếu so theo tuổi tác thì tiểu nha đầu ngươi có thể gọi ta hai từ thúc thúc đấy.”

Lục Ly nhìn tên nam nhân bạch y kia, trông hắn ta đâu có lớn hơn cô bao tuổi, sao phải gọi thúc thúc chứ? Cô chợt nhớ ra nguyên chủ cơ thể này chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng hắn ta cũng đâu có già đến mức phải gọi hắn là thúc thúc chứ?

“Ta thấy ngươi cũng không già đến đến mức gọi thúc thúc đâu, ngươi tên là gì?”

“Ta tên Lãnh Dạ Hàn, trễ rồi ta về đây, tiểu cô nương nghĩ ngơi đi.”

Vừa nói dứt lời hắn liền vận công bay đi mất, Lục Ly nhìn theo hắn mà thầm nghĩ.Tên này võ công cao thật, sống ở nơi hoang vắng này nếu không có chút võ công phòng thân thì sớm muộn cũng làm mồi cho thú dữ thôi.Không biết hắn có nhận đệ tử không? Mà nếu có thì biết có còn gặp lại hay không?

Đang miên mang suy nghĩ cô nghe thấy tiếng chân liền bật dậy nép vào cửa, tiện tay với lấy khúc gỗ nhỏ cô vẩn để ở cữa phòng thân giơ lên thủ thế,một người phụ nữ dáng vóc trung niên chầm chậm bước vào.Lục Ly giơ khúc gỗ chỉ vào sau gáy bà lớn tiếng hỏi.

“Ngươi là ai?”

Người phụ nữ quay lại nhìn cô, vẽ mặt lộ rõ sự vui mừng nắm lấy tay cô gọi.

“Tiểu thư? Cô không sao thật ư? Nhũ mẫu tìm cô cả buổi chiều nghe gia đinh trong phủ nói cô bị lão gia phạt gậy, cô có bị làm sao không? Để nhũ mẫu xem nào?”

Hóa ra đó là nhũ mẫu của cô Lý Dung Hòa, bà ấy vừa xà vào ôm lấy cô vừa sờ mặt tay và cả người cô kiểm tra xem cô có bị thương nặng không? Giống như người mẹ đang lo lắng cho đứa con của mình vậy.Lục Ly nhận ra bà nên cũng hạ thanh gỗ xuống nhẹ giọng.

“Nhũ mẫu, con không sao?”

“Sao lại không sao, nhũ mẫu nghe gia đinh nói lại tiểu thư bị đánh đến năm mươi trượng.Sao thừa tướng lại có thể đối xử với tiểu thư như vậy chứ? Tiểu thư cũng là con của thừa tướng mà.”

Lý Dung Hòa vừa nói vừa sụt sùi khóc,mười mấy năm trước khi thừa tướng đại nhân hạ lệnh cho bà mang đại tiểu thư rời phủ bà đã rất đau lòng, bà không ngờ rằng tình cảm phu nhân của bà dành cho thừa tướng sâu nặng như thế, vậy mà ông lại nở nhẫn tâm bỏ rơi đứa con duy nhất mà phu nhân để lại.Mười mấy năm trôi qua bà đã thay thế phu nhân lo lắng yêu thương đại tiểu thư như chính con ruột của mình. Từ nhỏ đến giờ cô có lỡ ngã đau bà đã thấy đau lòng rồi, sao thừa tướng lại nhẫn tâm như vậy chứ!

“Nhũ mẫu đừng khóc nữa, không phải con vẩn bình an đứng đây sao?”

“Đại tiểu thư, hay là nhũ mẫu đưa cô đi nơi khác sống cách xa nơi này, để thừa tướng và phu nhân không tìm thấy tiểu thư nữa.Chứ cứ ngày ngày hành hạ tiểu thư thế này sao nhũ mẫu chịu nỗi chứ!”

“Nhũ mẫu con sẽ không đi đâu cả, ngày nào còn chưa biết tung tích thi thể mẫu thân con ở đâu, con nhất định không rời đi đâu.”

“Nhưng…”

“Nhũ mẫu yên tâm, từ nay con sẽ không để ai ức hϊếp mình nữa đâu, người tin con đi.”

Lý Dung Hòa nhìn vào mắt cô, ánh mắt kiên định khiến bà cũng không thể khuyên thêm được đành thuận theo.

“Thôi được, nhưng nếu tìm được tiểu thư phải nghe lời nhũ mẫu đi nơi khác sống được không?”

“Được, con hứa với người.”

Lý Dung Hòa ôm cô vào lòng vuốt ve mái tóc trắng mềm mại như tơ của cô, nhị tiểu thư của bà vừa lễ phép lại ngoan ngoãn.Tiếc là đã đầu thai nhầm chổ, gặp phải người cha vô tâm.

…****************…

Sáng hôm sau Phủ Thừa Tướng.

Lục Quân thừa tướng và phu nhân đang ngồi nhàn nhã uống trà ở đại sảnh,Lục Y Vân cùng a hoàn hầu cận bước vào cung kính hành lễ.

“Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”

“Nô tì thỉnh an đại nhân, phu nhân.”

“Được rồi đứng lên cả đi, Vân nhi hôm nay con thấy trong người thế nào, có khá hơn không?” Lục Quân ân cần hỏi.

“Hồi phụ thân nữ nhi khỏe rồi ạ.”

“Con đó bị thương nặng như vậy còn nói không sao, càng nghĩ ta càng tức.Con khốn Lục Ly đó dám cả gan đánh con còn đẩy con xuống hồ, nó là vì ghen ăn tức ở vì con là đệ nhất tài nữ đây mà.”

“Mẫu thân đừng nói vậy, đại tỷ chỉ vô ý đυ.ng trúng con thôi.”

“Lúc nào con cũng bênh vực cho nó, con xem nó đối xử với con thế nào? Xuýt chút nữa là mất mạng rồi.”

Tô Dung bực dọc quở trách Y Vân, Lục Quân đặt ly trà xuống thông thã nói.

“Vân nhi nó đã nói không sao rồi bà còn nhắc chuyện cũ làm gì, phạt cũng đã phạt rồi.Chuyện qua rồi thì cho nó qua đừng nhắc nữa.”

“Ông còn bênh vực cho con khốn đó sao? Cũng vì nó mà Vân nhi của tôi suýt mất mạng đấy, đúng là cái đồ xui xẻo, chỉ biết mang tai họa đến cho người khác thôi.”

“Trước đây người bắt ta đưa nó ra khỏi nhà là phu nhân, gần đây gọi nó về phủ cũng là phu nhân. Giờ lại quay sang trách ta sao?”

“Mẫu thân con chỉ nhất thời không vui nên mới nói thế, phụ thân người đừng để ý.”

Lục Y Vân vừa nói vừa tiến tới đặt tay lên vai Tô Dung vừa điềm đạm khuyên Lục thừa tướng. Lục quân đứng lên thở dài nói.

“Thôi bỏ đi, ta phải lên triều rồi, con cũng về nghĩ ngơi đi.”

“Phụ thân đi cẩn thận.”

…****************…

Tại chính điện, các quần thần tụ tập đông đủ

đợi buổi tảo triều. Thái giám ngoài cửa điện lớn giọng thông báo.

" Nhϊếp Chính Vương đến…"

Từ bên ngoài Lãnh Dạ Hàn với y phục đen huyền, gương mặt âm lãnh mang một vẽ đẹp lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ tỏa ra khiến cho người khác cảm thấy áp lực. Hắn bước những bước chân thông thả vào điện.Toàn thể quần thần xếp thành bốn hàng ngay ngắn cung kính hành lễ.

“Tham kiến nhϊếp chính vương.”

“Miễn lễ.”

Lãnh Dạ Hàn đến chổ của mình ngồi xuống bên ngoài thái giám hô to.

" Hoàng thượng giá lâm…"

Sau tiếng hô hoàng đế Lãnh Thiên mặc áo long bào bước vào cả triều thần quỳ xuống cung kính hô to.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Các khanh bình thân.”

Lãnh Thiên là hoàng đế đời thứ mười tám của Thiên Vân Quốc, thái thượng hoàng Lãnh Thiệu Uy qua đời ở tuổi ba mươi sau cơn bạo bệnh.Thái tử Lãnh Thiên lên ngôi nhưng do tuổi đời còn quá nhỏ chưa thể đảm đương triều chính, hoàng thái hậu phong cho cửu Vương gia Lãnh Dạ Hàn lên quyền nhiếp chính, phò tá cho hoàng đế đến tuổi trưởng thành.

Thấm thoát đã mười năm trôi qua hoàng đế nay đã bước sang tuổi mười tám, đã nhiều lần Lãnh Dạ Hàn có ý định lui về ở ẩn không màn thế sự. Nhưng thấy hoàng đế vẩn còn quá ham chơi nên chưa thể rời đi.

Lãnh Thiên ngồi xuống ngai vàng nhìn một lượt văn võ bá quan, lễ bộ thượng thư bước lên phía trước quỳ xuống tâu.

" Tâu hoàng thượng đã sắp đến kì tuyển tú, xin hoàng thượng ban chiếu đưa ra tiêu chuẩn cho kì tuyển tú lần này."

" Các khanh ngày nào cũng nhắc đến vấn đề này không thấy chán sao? Trẫm mỗi ngày nghe thái hậu nhắc nhỡ đã thấy rất mệt mõi, thượng triều thì lại gặp các khanh dâng tấu cũng về vấn đề này.Ngoài vấn đề tuyển tú ra không còn chuyện gì đáng để dâng tấu sao?"

“Nhưng tâu hoàng thượng, đây là quy định trước này của các bật tiên hoàng để lại. Cứ ba năm phải tuyển tú một lần, việc này không thể bỏ được ạ.”

“Được rồi được rồi, đừng nhắc tiên hoàng nữa trẫm phê chiếu tuyển tú là được chứ gì?”

Lãnh Thiên bực dọc đồng ý qua loa cho qua chuyện, Lãnh Dạ Hàn đưa mắt nhìn các quan lên tiếng hỏi.

“Không còn chuyện gì tấu sao? Xem ra Thiên Vân Quốc dưới sự trị vì của hoàng thượng rất thịnh vượng, không có vấn đề gì cần tấu cả. Đất nước thái bình như vậy xem ra bổn vương phải đi ngao du đây đó một chuyến rồi.”

Sau câu nói của Lãnh Dạ Hàn các quan chức ai nấy đều sợ sệt tim đập chân run, nhϊếp chính vương trước nay vốn kiệm lời, nhưng một khi hắn mở miệng thì hẳn đã rõ mọi việc đến từng chân tơ kẽ tóc.Nên khi được nhắc nhở thì họ liền lo lắng không biết tên diêm vương kia đã biết chuyện gì rồi.Lãnh Thiên cũng lên tiếng.

“Đúng thế, quốc thái dân an như vậy trẫm cũng rất an lòng, chi bằng trẫm và hoàng thúc thuần phục vi hành thăm thú khắp nơi xem sao, bãi triều. Hoàng thúc đi với trẫm đến thư phòng trẫm có việc cần bàn.”

“Cung tiễn hoàng thượng, nhϊếp chính vương. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”